Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 926:





Lục Cẩn Phàm đồng ý, lấy điện thoại lên chụp một bức ảnh phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng không phải là cửa sổ bên cạnh anh mà là cửa sổ ở phía bên cô.





Ngay sau khi anh đổi ảnh đại diện, cô mở danh sách bạn bè lên nhìn. Vừa nhìn, Hạ Mộc Ngôn lập tức câm nín.





Cái này mà là chụp phong cảnh gì chứ?





Phong cảnh ở đây là chụp cả cô và phong cảnh ngoài cửa xe!





Lục Cẩn Phàm vừa đăng ký số WeChat nên tên vẫn còn để trống, anh cũng chẳng vội đổi tên. Sau khi đổi ảnh đại diện thì anh cất di động đi luôn.





Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm nick vừa kết bạn không có tên nhưng lại lấy hình cô làm ảnh đại diện, mặt đen như than.





“Mười một giờ rồi, xuống xe.” Lục Cẩn Phàm tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, đi thẳng xuống xe.





Quý Than Đen: “…”





*** Hôm nay địa điểm gặp các đối tác khá xa trung tâm Bắc Kinh. Bình thường Lục Cẩn Phàm hiếm khi đích thân đến, cho nên những đối tác này cố ý chọn nơi đây để tiếp đón anh. Tất cả mọi người đều tập trung một chỗ chờ anh vào.





Ở đây cũng có vài người Hạ Mộc Ngôn quen, nhưng không có quan hệ hợp tác thân thiết như giữa họ và Lục Cẩn Phàm. Vì vậy cô chỉ chào hỏi đơn giản, trao đổi danh thiếp, tán gẫu vài câu rồi tìm chỗ ngồi xuống.





Tiểu Hồ cũng không đi theo Lục Cẩn Phàm đến bắt chuyện với các bên đối tác kia. Cậu ta được Lục Cẩn Phàm dặn dò đi theo bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, nếu như cô có gì cần thì giúp đỡ cô bất cứ lúc nào. Tiểu Hồ hiếm khi lãnh trách nhiệm làm một vệ sĩ, lúc này Hạ Mộc Ngôn ngồi ở đó, cậu ta lập tức bưng trà rót nước. Dù gì địa vị của vị tổ tông này ở trước mặt Lục Cẩn Phàm rất cao quý, cậu ta đương nhiên phải hầu hạ cô như hầu hạ lão phật gia.





Hạ Mộc Ngôn muốn bảo Tiểu Hồ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, không cần phải đi theo phía sau mình như vậy. Nhưng kết quả còn chưa kịp nói, khóe mắt cô đã bất chợt thoáng thấy một bóng người. Ngay lập tức động tác chạm vào ly nước của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô đảo mắt nhìn về hướng kia.





Sau khi Lục Cẩn Phàm đã lên kế hoạch lịch trình ở Bắc Kinh thì Dung Yên cũng dò la khắp nơi hành trình những ngày qua của anh, nên biết được anh sẽ đi đâu.





Tối hôm qua tại buổi tiệc và buổi đấu giá từ thiện, cô ta chẳng thể có cơ hội nói chuyện với Lục Cẩn Phàm. Cho dù cô ta nhìn ra được Lục Cẩn Phàm không có bất kỳ hứng thú nào đối với mình, hơn nữa có vẻ anh cũng thật lòng với Hạ Mộc Ngôn, nhưng cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, cho nên đã lén trốn nhà đến đây. Dù sao cô ta cũng là cô Hai nhà họ Dung ở Bắc Kinh, muốn đến đây tham quan thì cũng chẳng ai dám cản.





Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm vừa nói chuyện với người khác xong, Dung Yên liền bước ra từ phòng nghỉ phía sau đến trước mặt anh: “Ông Lục.”





Lục Cẩn Phàm cũng chẳng cau mày kinh ngạc vì sự có mặt của cô ta. Ánh mắt lạnh nhạt của anh dừng trên người cô ta, dù nghe thấy tiếng chào nhưng lại không lên tiếng đáp lại.





“Hôm nay anh đến một mình sao?” Vừa rồi Dung Yên vẫn luôn đứng ở phía sau, ở góc độ đó, cô ta không thể nhìn thấy được tình hình trước cửa. Khó khăn lắm cô ta mới tìm được Lục Cẩn Phàm trong đám người, lại thấy hôm nay bên cạnh anh không có bóng dáng người phụ nữ Hạ Mộc Ngôn kia.





Nhưng cô ta không nắm rõ suy nghĩ của anh, nên không dám trực tiếp hỏi sao hôm nay cô Hạ Mộc Ngôn đó không đi cùng.





Ánh mắt hờ hững của anh dừng trên người cô ta, đôi mắt đen kịt lãnh đạm, không chút gợn sóng: “Cô Hai nhà họ Dung ở Bắc Kinh đúng là có tư cách hoành hành. Nhưng địa điểm hôm nay không phải là phòng tiệc, nơi này đều là thương nhân chủ nghĩa tư bản bàn bạc kinh doanh hợp tác, e rằng cô đến nhầm chỗ rồi.”





Dung Yên cười khổ một tiếng: “Chắc chắn anh biết tại sao tôi đến đây. Từ nhỏ đến lớn tôi đều được gia đìnhnghiêm ngặt, khó lắm mới được tốt nghiệp trở về nước, lại hiếm khi mới có cơ hội phản nghịch một lần, kết qua không ngờ lại làm một trận vô ích. Ông Lục, thật ra tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, tại sao ngay cả nhìn tôi một cái mà anh cũng lười?”





Lục Cẩn Phàm không lên tiếng.





Người đàn ông này có sự lạnh lùng tận xương tủy khiến người khác sợ hãi run rẩy. Dù cô ta là cô Hai nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh, nhưng ở trước mặt anh cũng đành im lặng, không dám bày ra tính khí kiêu ngạo. Dường như sự lạnh lùng của anh có thể khuếch đại khắp nơi, khiến ngay cả sự kích động muốn ôm anh hoặc dũng khí để mặt dày mày dạn cô ta cũng không có.





Bởi vì cô ta biết, cô ta càng đeo bám, anh càng phản cảm.





Thế nhưng khi bị Lục Cẩn Phàm nhìn một cách lãnh đạm như thế, cô ta lại không nhịn được mà muốn lùi bước về sau, nhưng rồi vẫn cố gắng kiềm lại.





“Là do tôi không đủ xinh đẹp? Gia thế không đủ tốt? Hay trình độ học vấn chưa đủ cao? Hay là anh ghét người phô trương ương ngạnh? Tôi tự thấy tính cách của mình rất mềm mỏng, chí ít cũng không bị người khác phái ghét bỏ. Thế nhưng từ trước đến giờ, anh chưa từng nán lại nhìn tôi một lần. Tôi biết anh đã gặp qua không ít cô gái tốt, nhưng dõi mắt nhìn khắp cả nước, tôi tin chỉ có nhà họ Dung là có bối cảnh gia thế môn đăng hộ đối với anh. Dù cho anh không xem trọng những thứ này, nhưng những năm trước đây, bên cạnh anh cũng chẳng hề có người phụ nữ, tại sao anh không thể nghĩ đến tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK