Dù sao xung quanh đây có rất nhiều người, Lục Cẩn Phàm lại là hiệu trưởng danh dự, sinh viên bị hiệu trưởng dạy dỗ vài câu cũng không tính là mất mặt.
Cô ta nhẫn nhịn, ổn định tâm trạng, cúi đầu chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi, sau này em sẽ chú ý, không tự chủ trương nữa…” Dứt lời, cô ta tự giác trở về hàng ngũ.
Bạch Vi và Hạ Mộc Ngôn đứng gần nhau, Hạ Mộc Ngôn nghe Bạch Vi mắng một câu, âm thanh chỉ đủ để cô nghe: “Đáng đời.” Tuy rằng Lăng Phi Phi thật sự rất đáng đời, nhưng lực chú ý của Hạ Mộc Ngôn không hề đặt lên người Lăng Phi Phi.
Từ lúc ra khỏi nhà thể dục, cô vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lục Cẩn Phàm.
Cô muốn hỏi anh có thật sự muốn đến căn tin Đại học không? Những ánh mắt anh không hề đặt lên người cô, cô cũng không tìm được cơ hội chạm mắt với anh.
Hiện giờ giữa anh và cô lại có hai người đang đứng, Hạ Mộc Ngôn lại càng không có cơ hội.
Chẳng lẽ anh muốn cô bị nhồi máu cơ tim hay sao?
***
Vất vả lắm bọn họ mới mua được phần ăn ở căn tin, sau đó lại có sinh viên chủ động nhường bàn trong sạch sẽ cho Lục Cẩn Phàm.
Sau khi anh ngồi xuống, Lăng Phi Phi vội vàng sắp tới, định ngồi bên cạnh Lục Cẩn Phàm, nhưng không ngờ Bạch Vi lại đến trước một bước, ngồi vào vị trí bên cạnh anh.
Đương nhiên Bạch Vi vẫn giữ một khoảng cách đúng mực, không thể vượt khuôn phép.
Lăng Phi Phi nổi cáu, bê mâm thức ăn trong tay định qua ngồi xuống chỗ đối diện Lục Cẩn Phàm, kết quả vừa đi qua cô ta lại thấy Hạ Mộc Ngôn đã tới trước một bước, ngồi xuống đối diện anh.
Tuy rằng cô ta rất muốn chửi đổng, thậm chí muốn đuổi bọn họ tránh ra.
Nhưng bây giờ Lục Cẩn Phàm đang ngồi ở đây, cô ta muốn duy trì hình tượng của mình nên chỉ đành nhẫn nhịn, bày ra vẻ mặt ấm ức ngồi góc chéo với Lục Cẩn Phàm.
“Phần ăn hôm nay không có canh, có ai muốn uống nước không?” Bạch Vi hỏi.
“Có, cô đi mua chai nước suối đi.
Nãy giờ Lục tổng nói nhiều rồi, chắc vẫn chưa uống nước nhỉ?” Lăng Phi Phi mở miệng, nói qua nói lại chẳng qua chỉ muốn Bạch Vi đi mua, còn mình thì ngồi yên một chỗ.
Bạch Vi liếc xéo cô ta: “Siêu thị trong căn tin cách mười mét sau lưng cô.
Tôi mà vòng qua dãy bàn dài này đi mua thì còn xa hơn cô.
Cô chỉ cần quay đầu đi vài bước là đã đến rồi, chẳng lẽ còn muốn sai tôi đi mua?” Chẳng phải Lăng Phi Phi muốn giả vờ trước mặt Tổng Giám đốc Lục sao? Vậy tiếp tục giả vờ đi, đừng có chuyện gì cũng tìm cớ sai người khác, Bạch Vi chẳng rảnh nghe lời cô ta.
Lăng Phi Phi quay đầu nhìn về phía siêu thị, nói: “Hạ Mộc Ngôn, vậy cô đi đi.”
“Tôi không khát, cô muốn uống thì tự mua đi.” Hạ Mộc Ngôn cầm đôi đũa trên bàn gắp một lát cá, kiên nhẫn lựa xương thật kỹ, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Lăng Phi Phi trừng mắt với cô, đặt đũa xuống, đứng dậy đi siêu thị.
“Lục tổng, vừa rồi ở nhà thể dục, chúng tôi có làm phiền anh không?” Thấy kẻ thích ba hoa là Lăng Phi Phi đã bỏ đi, Bạch Vi mới hỏi một câu khách sáo.
Lục Cẩn Phàm đang nhìn Hạ Mộc Ngôn lựa xương cá, ngay cả một chiếc xương nhỏ xíu khó thấy cũng bị cố gắp ra.
Sau khi đã xác nhận cô không bị mắc xương, anh mới dời tầm mắt, bình thản đáp: “Không có.” Yên tĩnh chưa duy trì được quá ba phút, Lăng Phi Phi đã cầm chai nước trở lại.
Cô ta chỉ mua có hai chai.
Hiển nhiên, một chai cho cô ta, một chai cho Lục Cẩn Phàm.
Lúc ngồi xuống, cô tay đưa ngay chai nước đến trước mặt Lục Cẩn Phàm, tươi cười ngọt ngào nói: “Lục tổng, mời uống nước!”
Miếng cá Hạ Mộc Ngôn ăn vừa rồi hơi mặn, cô bất ngờ ho khan.
Lục Cẩn Phàm tỉnh bơ đẩy chai nước suối vừa đặt trước mặt chưa quá năm giây cho Hạ Mộc Ngôn, môi mỏng chậm rãi thốt ra ba chữ: “Em uống đi.”
Hạ Mộc Ngôn bị mặn nên lập tức mở nắp chai, uống ngay một ngụm.
Mặt Lăng Phi Phi sa sầm: “Lục tổng, đây là nước em mua cho anh.