“Vậy anh ăn đi, vừa khéo ban nãy em ăn không nhiều lắm.” Hạ Mộc Ngôn sửa soạn lại hộp cơm trên bàn một chút, dọn một bộ đồ ăn mới rồi đẩy đến trước mặt anh.
Kết quả, anh lại cười khẽ, không hề nhìn những thứ trên bàn, mà kéo cô đến cạnh bàn rồi cúi xuống hôn dọc theo cổ cô.
Cơ thể Hạ Mộc Ngôn toát ra mùi sữa tắm thơm ngát, trên người quấn khăn và áo choàng tắm, kín đáo đến nỗi khiến anh chỉ muốn xé toạc ra nó ngay lập tức, sau đó nghiền nát cô vào bụng.
Toàn thân Hạ Mộc Ngôn như nhũn ra bởi nụ hôn của anh, suýt chút chết chìm trong vòng tay anh.
Mãi đến khi Lục Cẩn Phàm hôn lên môi cô, Hạ Mộc Ngôn mới giật mình nhận ra anh hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng trêu người.
Anh hôn sang khóe môi cô, sau đó tới gương mặt nóng hổi, rồi lại cắn vành tai, phả hơi thở vào tai cô: “Mấy ngày nay anh bận rộn tăng ca, thiếu ngủ trầm trọng, em đền cho anh thế nào đây?”
Hạ Mộc Ngôn dựa vào đầu vai anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Trong lòng anh, cơ thể cô đang dần nhũn ra bởi chỗ mẫn cảm ở tai đang bị trêu chọc và kích thích liên tục.
“Anh muốn thế nào?” Cô hơi nghiêng đầu trên vai anh, nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt long lanh: “Thật sự mệt lắm sao? Trước khi ngủ em xoa bóp cho anh nhé?”
Nói xong, cô cũng cảm thấy đó là ý kiến hay, bèn dứt khoát chủ động giơ tay lên huơ huơ trước mặt anh: “Muốn em xoa bóp không?”
Căn phòng rất yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ và đèn neon trong thành phố đã bị màn cửa che khuất.
Lục Cẩn Phàm nắm chặt bàn tay đang giơ lên của cô, đặt lên môi hôn một cái.
“Em tắm cho anh nhé?” Anh nhướng mày cười nhẹ.
Hạ Mộc Ngôn gật đầu không chút do dự: “Được.”
“Tắm toàn thân ấy.” Anh nhấn mạnh.
“Được.” Hạ Mộc Ngôn lại gật đầu, vẻ mặt tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
Thấy cô hiếm khi phối hợp như thế, đôi mày tao nhã của Lục Cẩn Phàm khẽ nhướng lên, anh mỉm cười, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hạ Mộc Ngôn cũng đứng dậy đi vào theo, bật đèn trong phòng tắm lên, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bây giờ, anh không cần đi… buổi tiệc bên kia nữa sao?”
Lục Cẩn Phàm cởi áo ngoài, rồi chậm rãi cởi từng cái nút trên áo sơ mi, một nút, hai nút, ba nút…
“Mấy việc cần anh đích thân ra mặt đã làm gần xong rồi. Những chuyện hợp tác tiếp theo đã có Thẩm Mục và Phó Tổng ở đó. Dù anh nán lại cũng chỉ có tác dụng trấn an ba anh mà thôi.” Giọng của Lục Cẩn Phàm nhàn nhạt.
“Nhưng nếu anh không ở lại bên đó, Lục đổng có…” Hạ Mộc Ngôn hơi ngập ngừng, cô không có ý định nhắc lại chuyện trong nhà vệ sinh tối nay. Cô và Lục Cẩn Phàm đều ngầm hiểu ai đứng đầu trong chuyện này.
Cô biết rất rõ, lúc ấy có Lục Cẩn Phàm ở đó, ngoài Lục Thiệu Tắc ra không ai dám ra mệnh lệnh như vậy cả.
Lục Cẩn Phàm lại cởi thêm một nút áo, giọng nói trầm lạnh hơn rất nhiều: “Ban đầu quả thật anh định giữ lại cho ba chút thể diện, giờ thì không cần nữa.”
Vừa dứt lời, anh xoay người, khuôn ngực để trần của anh khiến cô nhìn mà lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đường cong hoàn mỹ trên người anh, chỗ nào cũng mê người không thốt nên lời.
Rất mê người!
Hai chữ này vốn không nên sử dụng để mô tả một người đàn ông, nhưng với Lục Cẩn Phàm thì thật sự không quá đáng.
Đôi mắt Hạ Mộc Ngôn run lên bởi tác động của thị giác. Cô nhớ lại vừa nãy mình đã đồng ý gì, bèn chủ động đi qua cởi áo sơ mi giúp anh…
Hai phút sau…
Đôi môi nhạt màu của Lục Cẩn Phàm hơi cong lên, nhìn cô gái đang đặt tay trên dây thắt lưng của mình: “Tiếp tục đi.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
***
Lục Cẩn Phàm bảo đi tắm thì đúng là đi tắm thật.
Hạ Mộc Ngôn còn tưởng sẽ bị anh ăn sạch trong bồn tắm. Kết quả, cô lau người cho Tổng Giám đốc Lục từ trên xuống dưới mà anh vẫn bất động như núi từ đầu đến cuối. Thỉnh thoảng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nhưng lại chẳng làm gì.
Tăng ca mấy ngày liên tục, đoán chừng anh thật sự mệt mỏi quá rồi.