Anh nhớ anh là ai, anh nhớ Hạ Mộc Ngôn là ai.
Anh nhớ vụ tai nạn xe trước đó xảy ra thế nào, anh nhớ cảnh tượng Hạ Mộc Ngôn lăn xuống trước đầu chiếc xe ra sao. Lúc xảy ra va chạm lớn, anh nhớ thanh thép trong xe đâm vào bả vai anh, Hạ Mộc Ngôn gào khóc gọi tên anh trong xe. Anh nhớ mình nghe thấy Phong Lăng lo lắng nói cô bị chảy máu dưới thân… Điện thoại yên lặng nằm bên giường, không biết trong hai tháng qua có ai sạc pin giúp anh không. Lục Cẩn Phàm mở mắt ra, hôn mê và dưỡng sức hai tháng, vết thương nên lành cũng đã lành, những hành động nhấc tay và ngồi dậy đã sớm không còn bị ảnh hưởng nữa. Anh cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên chiếc bàn màu trắng cạnh giường.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là ngày 13 tháng 3 năm 200x.
Ánh mắt anh chợt dừng lại chốc lát, đầu lại bắt đầu đau buốt. Trong điện thoại hiển thị hơn mười tin nhắn và cuộc gọi chưa nhận. Anh mở ra xem, hầu hết đều của Hạ Mộc Ngôn.
“Cẩn Phàm, em sợ.”
“Khi nào anh mới tỉnh…”
“Em không thể giữ được con của chúng ta, anh đang tức giận, đúng không?”
“Em mơ thấy anh đã tỉnh.”
“Yêu anh.”
“Lục Cẩn Phàm, em yêu anh, rất rất yêu anh. Vậy nên anh đừng ngủ suốt như thế nữa, hãy tỉnh lại đi.”
“Nếu biết anh sẽ dùng cách này để giữ lại tính mạng của em, em nguyện chết chung với Tô Tuyết Ý trên chiếc xe đó, vậy sẽ tốt hơn là để anh chết thay em.”
“Hôm nay lạnh quá, em lại không thể đến phòng bệnh của anh, có phải chăn của anh ấm lắm không? Em có thể qua ngủ cùng anh không?”
“Nửa tháng rồi không gặp anh, em nhớ anh lắm…”
“Bác sĩ nói rất có thể anh sẽ ngủ như thế này mãi, anh không cần em nữa sao?”
“Lục Cẩn Phàm, em đang nhớ anh.”
“Anh vẫn chưa chịu tỉnh sao?”
“Em đang sợ, ngày nào cũng sợ.”
*** Người đàn ông trên giường bệnh im lặng xem hết những tin nhắn đó. Mười mấy tin nhắn đã xem xong mà từ đầu đến cuối gương mặt kia vẫn không có cảm xúc. Đôi mắt đen lạnh như băng nghiêm túc đọc lại tin nhắn theo thứ tự một lần nữa, sau đó ấn chọn xóa hết tất cả.
Tiếp theo, Lục Cẩn Phàm day mi tâm vẫn đang đau buốt, mở danh bạ tìm số điện thoại của người phụ trách pháp vụ của Tập đoàn Lục thị ở Hải Thành.
Sau khi điện thoại kết nối, người kia ngạc nhiên lên tiếng: “Tổng Giám đốc Lục?”
“Chuẩn bị sẵn sàng hai lá đơn ly hôn trước cuối tháng.”
“Đơn ly hôn? Ai… ai muốn ly hôn ạ?”
“Tôi và Hạ Mộc Ngôn.”
Cuộc hôn nhân này bắt đầu tại Cục dân chính ở Hải Thành, thì cũng phải kết thúc ở Hải Thành theo pháp luật.
Tần Tư Đình vừa cầm thuốc đi vào phòng bệnh thì chợt nghe thấy hai câu này của Lục Cẩn Phàm, bình thuốc trong tay suýt chút rơi xuống đất. Anh ta tỏ ra như thấy ma, nhìn sắc mặt lạnh lùng tái nhợt của Lục Cẩn Phàm.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Phàm không hề có bất kỳ thay đổi gì vì Tần Tư Đình bước vào. Anh tắt máy, ném điện thoại sang bên rồi nhắm mắt lại.
“Cậu muốn ly hôn với Hạ Mộc Ngôn ư?” Tần Tư Đình cau mày.
Anh ta quá hiểu Lục Cẩn Phàm. Dù nhiều người không hiểu anh, luôn tò mò về những gì anh làm, nhưng Nam Hành và Tần Tư Đình chơi chung với anh nhiều năm như vậy, xưa nay Lục Cẩn Phàm không bao giờ làm việc hấp tấp hay không hợp với lẽ thường, anh rất bình tĩnh và lý trí. Đừng nói là không có sơ hở trên thương trường, mà ngay cả trong hôn nhân và vấn đề tình cảm anh cũng chu đáo tuyệt đối, sẽ không cho phép xảy ra bất cứ sự hiểu lầm và khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Nhưng anh hôn mê hai tháng, việc đầu tiên khi tỉnh lại là muốn ly hôn với Hạ Mộc Ngôn?
Lục Cẩn Phàm không trả lời anh ta.
Tần Tư Đình để lọ thuốc xuống, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bình tĩnh thờ ơ của anh: “Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu bị ai cho uống thuốc mê hả? Ngay cả người phụ nữ mà mình luôn nâng niu trong tim cũng quên? Hay là khi hôn mê trong hai tháng qua, cậu đột nhiên nhận ra cuộc sống độc thân suиɠ sướиɠ, nên vô duyên vô cớ vứt bỏ người phụ nữ của mình?”