M* kiếp, đây là hành động chuẩn bị muốn ly hôn à?
Tần Tư Đình vừa định bảo cô gái tiếp rượu đang muốn tiếp tục dựa sát vào người Lục Cẩn Phàm cút ra, nhưng qua khóe mắt anh lại thấy Hạ Mộc Ngôn thản nhiên đi từ bên kia sàn nhảy tới, cánh tay vừa giơ lên định đuổi người liền khựng lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hạ Mộc Ngôn tới nhanh như vậy.
Tần Tư Đình thoáng đau đầu đưa tay day mi tâm, chợt đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy định chặn Hạ Mộc Ngôn lại: “Cô đợi lát nữa hãy tới. Cậu ta uống nhiều quá rồi, cô đi cùng tôi lấy ít thuốc giải rượu rồi hãy quay lại…”
“mỹ nữ đệ nhất hải thành” không?
“Anh ấy không say, uống giải rượu làm gì?” Hạ Mộc Ngôn không nhìn Tần Tư Đình, ánh mắt lướt qua thân hình cao lớn của anh, nhìn về phía Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên sofa.
Ánh mắt cô cũng lướt qua cô gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh anh. Chỉ có điều, đó là một cái liếc mắt rất thờ ơ. Bằng giác quan thứ sáu, cô gái kia cảm nhận được quan hệ giữa Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm, nên lập tức nhìn về phía cô bằng ánh mắt khiêu khích.
Tần Tư Đình tưởng Hạ Mộc Ngôn sẽ nổi giận, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh.
Dường như Lục Cẩn Phàm cũng không hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay Tần Tư Đình đúng là đã gọi không ít rượu. Nhưng dáng vẻ ngà ngà say kia càng làm nổi bật phong thái lạnh lùng mà biếng nhác của Lục Cẩn Phàm. Mấy nút áo để mở trên chiếc sơ mi đen của anh khiến cô gái tiếp rượu ngồi cạnh thỉnh thoảng lại si mê liếc nhìn vào trong cổ áo.
Tần Tư Đình chữa được nhiều loại bệnh, cứu được nhiều mạng người, nhưng không cứu vãn được tình cảm giữa người với người. Anh liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn, thấy cô bỗng nhiên giơ tay lên, vội nói: “Hạ Mộc Ngôn, có chuyện gì đợi lát nữa rời khỏi đây rồi hãy nói. Ở đây nhiều người lắm miệng, hãy kiềm chế một chút, đừng kích động.”
Nhưng Hạ Mộc Ngôn mỉm cười đẩy tay Tần Tư Đình ra, mắt vẫn nhìn Lục Cẩn Phàm, lại nhìn cô gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh đang không ngừng nhích sát vào người anh: “Lục Cẩn Phàm, cách anh tự chà đạp bản thân thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Tôi vốn là người luôn thích bắt chước, anh chắc chắn thích dùng cách đó chứ gì?”
Nghe Hạ Mộc Ngôn hỏi như vậy, Tần Tư Đình khẽ nhướng mày, trong phút chốc đã nhìn thấy cô lui về phía sau một bước, rồi ngay trước mặt Lục Cẩn Phàm và anh ta, mở chiếc cúc ở giữa trên cổ áo.
Cổ áo của cô hình chữ V, phía dưới cổ áo có một cúc áo tròn, chỉ cần cởi ra một cúc, là chiếc áo màu trắng vốn đẹp đẽ trong sáng lập tức biến thành áo cổ chữ V xẻ sâu vô cùng gợi cảm. Chỉ một cúc áo mở ra, khe ngực của cô lập tức lấp ló hiện ra trước mắt đám đông.
Tần Tư Đình liền nhìn sang phía khác. Cũng trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang cầm chiếc cốc vuông thủy tinh của Lục Cẩn Phàm âm thầm siết chặt. Đôi mắt lạnh như băng của anh vừa nhìn thấy động tác kia của Hạ Mộc Ngôn lập tức tối sầm lại.
Hạ Mộc Ngôn bình thản nhìn anh, thong thả nói: “Anh biết ‘mỹ nữ đệ nhất Hải Thành’ là thế nào không?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt cô chạm phải ánh mắt âm trầm của Lục Cẩn Phàm, trên gương mặt Hạ Mộc Ngôn như thoáng hiện nét cười đầy quyến rũ và gợi cảm.
Cho tới bây giờ, bốn chữ “mỹ nữ đệ nhất” dành cho Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không phải là lời ca tụng, mà trái lại, chủ yếu hàm chứa ý chê bai.
Danh xưng đó phần lớn đến từ những người đàn ông danh giá từng nghe qua danh tiếng và gặp được cô. Hơn nữa, hầu hết những người đàn ông đó đã từng bị cô đối xử lạnh nhạt hoặc từ chối.
“Mỹ nữ đệ nhất” là người phụ nữ quyến rũ có ngoại hình xinh đẹp, có sức cám dỗ đàn ông. Vì không ai thật sự hiểu cô, cũng không ai thật sự tiếp xúc với cô đủ lâu, nên ai nấy đều cho rằng cô kiêu ngạo từ trong máu, lại phóng đãng. Thoạt nhìn trông cô dường như rất cao ngạo, nhưng thật ra bản tính trời sinh lại không hề trầm tĩnh. Năm chữ “cô gái danh giá nhất” bao hàm cả ý khen ngợi lẫn chế giễu.
Đối với Hạ Mộc Ngôn, danh xưng đó không hề êm tai chút nào.
Đây đã từng là ấn tượng mà Hạ Mộc Ngôn để lại trong mắt mọi người.
Cô đã chôn vùi danh xưng kia trong cái đêm mình sống lại. Nhưng giờ phút này, cô lại đào nó lên một lần nữa.
Hạ Mộc Ngôn xõa tóc ra, mái tóc được buộc cao trên đầu xõa tung ra như những đợt sóng lan tràn. Sự xuất hiện của cô đã đủ làm người khác chú ý, động tác này lại càng thu hút vô số ánh mắt của nam giới.
Cô hơi cúi người xuống, cổ áo chữ V xẻ sâu bao quanh bầu ngực với độ cong đủ để máu mũi người ta tuôn trào. Cô tiện tay cầm lấy chai rượu Brandy trên bàn, rót vào ly thủy tinh bên cạnh, rồi nâng ly lên ngắm nghía, đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó, cô chớp đôi mắt mơ màng quyến rũ nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Ly rượu này hình như thiếu đá…”
“Để tôi đi lấy giúp cô!”
“Waiter*! Mau mang ít đá tới!”
(*) Phục vụ.