Vừa nói Hạ Điềm vừa ghé sát khuôn mặt nhiều chuyện của mình lại gần Hạ Mộc Ngôn, quan sát kỹ càng vẻ mặt của cô.
Hạ Mộc Ngôn bậm môi, nói một câu trúng tim đen: “Như vậy ngay từ đầu cậu và Tiểu Bát đã biết mình sẽ gặp anh ấy, hai người là có ý đồ?”
Hạ Điềm thấy dường như Hạ Mộc Ngôn cũng không cảm kích trước sự quan tâm của mình, liền hừ một tiếng: “Mình thấy cậu vẫn không có hứng thú gì đối với những người đàn ông khác, dù sao cậu cũng không thể tiếp tục sống đơn độc. Hiện nay các mặt của Tập đoàn MN đều đã rất ổn định, cậu cũng không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên suy nghĩ về vấn đề tình cảm của mình đi. Nếu như cậu vẫn không buông bỏ được tình cảm trước kia với Tổng Giám đốc Lục…”
“Không có gì là không thể buông bỏ được, tất cả đều đã là quá khứ.” Hạ Mộc Ngôn cụp mắt xuống nhìn đồ đạc trên bàn: “Ai đưa tài liệu tới vậy?”
Thấy Hạ Mộc Ngôn muốn bắt đầu làm việc chứ không hề muốn trò chuyện, Hạ Điềm cười híp mắt nhìn cô: “Mình vừa nghe cô bé ở quầy tiếp tân nói, cậu được một chiếc Bugatti đưa về. Mặc dù loại xe sang này cũng rất thường thấy ở Hải Thành, nhưng xe của cậu không phải là hiệu Bugatti mà? Xe của cậu đâu? Cậu ngồi xe ai trở về vậy?”
Hạ Mộc Ngôn đưa tay đỡ trán, im lặng, lật xem tài liệu trong tay.
Thấy thái độ dầu muối đều không ăn của Hạ Mộc Ngôn, Hạ Điềm thở dài: “Trước kia hai chúng ta đã từng nói gì khi còn độc thân? Sẽ cùng sống độc thân, sẽ cùng kết hôn, cùng sinh con. Kết quả là mình sắp sinh rồi, còn cậu thì sao? Bên cạnh cậu, ngay cả một người đàn ông thân cận cũng không có. Nếu như cậu thật sự không muốn có liên quan với người cũ, sao cậu luôn đối xử lạnh nhạt như vậy với Mr. Vinse? Dù sao điều kiện mọi mặt của anh ta đều rất tốt, lại một lòng đợi cậu hơn ba năm. Cậu nói xem, cậu…”
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu: “Mình không thích đàn ông quá mức khôn khéo.”
“Vậy sao cậu không từ chối sớm một chút?”
“Mình đã từng từ chối rồi, nhưng Mr. Vinse vẫn một mực xem như mình chưa từng từ chối anh ta. Anh ta cũng không tiếp tục làm phiền mình, mà chỉ thỉnh thoảng mời mình ăn bữa cơm, hoặc thỉnh thoảng giúp mình việc gì đó. Anh ta không tiếp tục đứng ở góc độ của một người theo đuổi quá phiền phức khiến người khác ghét, nên mình cũng không có lý do xua đuổi anh ta.”
“Vậy nói cách khác, chỉ cần những người đàn ông ưu tú này biết cách kiềm chế sự sắc sảo của họ trước mặt cậu, không làm cậu chán ghét, thì cậu cũng có thể thích họ?”
“…”
Hạ Mộc Ngôn không nghĩ tới vấn đề này.
Ít ra thì mấy năm nay cô hoàn toàn không suy nghĩ về vấn đề tình cảm.
“Hiện giờ có thể mình… nói chung là, mình không có hứng thú đối với đàn ông, bởi vậy cậu cũng đừng quan tâm đến việc này. Mình vừa về nước không lâu, cậu và Tiểu Bát đã vội vàng làm bà mai của mình rồi hả? Đây là các cậu không muốn nhìn thấy cuộc sống của mình quá yên tĩnh phải không?” Hạ Mộc Ngôn trợn mắt nhìn Hạ Điềm.
Hạ Điềm cười khì: “Tiểu Bát nói, tuy những gì cậu trải qua mấy năm nay rất huy hoàng, nhưng về mặt tình cảm thì rất trống trải. Đặc biệt là năm đầu tiên đến nước Anh, cậu thường ngồi đờ ra trước cửa sổ, ai gọi cậu, cậu đều dường như không nghe thấy. Mình và Tiểu Bát đã cân nhắc kỹ, phải mau mau tìm chồng cho cậu trước tuổi hai mươi lăm. Nếu không thì một phụ nữ thành đạt, có nhan sắc có tiền như cậu, muốn tìm một người đàn ông tương đương thật sự là rất khó. Chờ thêm vài năm, cậu thêm vài tuổi nữa, lại càng không dễ tìm…”
Câu cuối cùng, Hạ Điềm kìm lại trong miệng, suy nghĩ một hồi cũng không nói ra.
Câu cô muốn nói là: huống chi cậu đã từng ly hôn, chồng trước là một nhân vật nổi tiếng như Lục Cẩn Phàm, cũng không biết rốt cuộc ai sẽ cưới nổi cậu.
Câu này nhất định không thể nói ra. Với thái độ hiện giờ của Hạ Mộc Ngôn, nếu cô nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị tống ra ngoài cửa, sinh con xong đừng nghĩ tới việc trở lại tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN làm việc.
Dù sao thì cô cũng đã cúc cung tận tụy phục vụ cho Tập đoàn MN nhiều năm như vậy, nếu như chỉ vì chọc giận Hạ Mộc Ngôn mà bị đuổi việc, thì mất nhiều hơn được.
Hạ Mộc Ngôn vốn không để ý tới Hạ Điềm, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Điềm như rất muốn bảo cô tìm một việc để làm thì suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tối hôm qua Mr. Vinse có gọi điện thoại tới, hẹn mình cuối tuần đến nhà hàng Ý mới mở ở phố thương mại bên kia ăn một bữa cơm, mình đã đồng ý, cậu thỏa mãn rồi chứ?”
Hạ Điềm liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Đây là chính cậu đồng ý, chứ không phải mình ép cậu đi. Hơn nữa, nếu như người này là Lục Cẩn Phàm thì quá tốt rồi.”
Hạ Mộc Ngôn không trả lời.
Vừa vặn lúc này Tổng Giám đốc của Hằng Thành đích thân tới Tập đoàn MN, luôn miệng nói muốn gặp Hạ Mộc Ngôn.
Sau khi nghe máy, Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn Hạ Điềm: “Người của Hằng Thành đến đây lúc nào?”
“Ngày hôm qua họ đã tới tìm rồi, mình không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nên không gọi điện báo cho cậu.”