Cô ngước lên nhìn Lục Cẩn Phàm, anh cúi xuống nhìn cô gái như đang ghen trong vòng tay mình.
Vừa nhìn xuống anh đã biết cô không có kiên nhẫn ở đây đấu đá với những người này.
Anh lại dời mắt nhìn sang: “Mấy vị vừa rồi ồn ào, ai muốn nhìn mấy cô này cởi đồ thì tôi không ngại bảo khách sạn này chuẩn bị một đại sảnh độc lập để các vị đi thưởng thức.” Ở đây đông người nhưng lại im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.
Ai cũng hiểu Lục Cẩn Phàm nói chuẩn bị đại sảnh độc lập thật ra là muốn đưa những người gây chuyện đến chỗ nào đó.
Dù sao nơi đó cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, tuyệt đối sẽ không có lợi lộc.
“Không cởi phải không?” Lục Cẩn Phàm lại lạnh nhạt nhìn cô Hàn, bỗng nhiên cười khẩy: “Vậy chi bằng làm theo đề nghị vừa nãy của anh Thịnh đi, móc trước một cặp mắt thử xem sao nhé?” Cô Hàn lập tức tái mặt, hoảng sợ: “Em…” Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người.
Lúc này bỗng có vệ sĩ lao vào, bao gồm cả Phong Lăng trước đó vẫn luôn án binh bất động để Hạ Mộc Ngôn có thể tự làm tất cả mọi chuyện cũng đi vào.
Lục Cẩn Phàm trầm giọng, nhưng lại lạnh thấu xương: “Dẫn đi, cởi sạch đồ rồi ném ở trước của khách sạn thị chúng.”
“Đừng!”
Cô Hàn tức thì hét lên: “Tôi không muốn cởi đổ! Tôi không muốn!”
Kết quả, các vệ sĩ kia đã tiến lên giữ lấy cô ta.
Cô Hàn giãy giụa điên cuồng, hét lên: “Em không muốn…
Đừng mà…
Lục tổng, anh không thể đối xử với em như vậy.
Váy của em bị Hạ Mộc Ngôn làm bẩn, em chỉ nói đùa với cô ấy vài câu mà thôi, em thật sự không muốn làm gì với cô ấy…” Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch lên lạnh lùng, liếc cô ta một cái, như thể cô ta mới là trò đùa thật sự: “Vậy cô muốn tự cởi hay để người của tôi cởi giúp cô?”
“Em cởi! Em…
em cởi…” Cô Hàn giãy giụa rút tay ra, vừa khóc vừa giơ tay kéo khoá kéo xuống.
Mặc dù cô ta chỉ mới kéo xuống một chút, nhưng đã cảm thấy mất mặt.
Cô ta nhìn Lục Cẩn Phàm với vẻ mặt cầu xin, hi vọng anh có thể buông tha cho mình.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Cẩn Phàm hoàn toàn không nhìn cô ta, mà dời sang cô Lâm đã ngây người bên cạnh: “Cô muốn người của tôi giúp cô, hay là tự làm?” Cô Lâm tuyệt đối không ngờ tới mình cũng không thể may mắn thoát khỏi, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Khi thấy mấy vệ sĩ kia đã đến gần thì cô ta sợ hãi vội hét lên một tiếng, khoanh tay ngồi thụp xuống đất khóc lóc, sống chết không chịu cởi váy ra.
Ông Hàn không nhìn nổi nữa, đành phải quay sang Hạ Mộc Ngôn, nhỏ giọng nói: “Bà Lục…
Chuyện hôm nay là chúng tôi sai, nhưng việc này…
Hôm nay có rất nhiều người trong giới chính trị ở đây, làm lớn chuyện thì chẳng ai có lợi ca…” Ý ông ta là muốn cầu xin Hạ Mộc Ngôn tha cho.
Ông ta biết, nếu bây giờ Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, có thể Lục Cẩn Phàm sẽ thanh toán những người vây xem ở đây trong một lần.
Hạ Mộc Ngôn ngẫm nghĩ, mặc dù cô không tốt bụng như thế, nhưng cũng thực sự không muốn Lục Cẩn Phàm làm lớn chuyện này vì cô.
Cô không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến anh, huống hồ đây là chuyện giữa phụ nữ với nhau…
Hạ Mộc Ngôn vừa định ngẩng lên từ trong lòng anh, lại bỗng nghe thấy giọng anh vang lên ở đỉnh đầu: “Lấy giới chính trị ra để cảnh cáo cô ấy, ông nghĩ tới đây chỉ là đồ trang trí hay sao?” Ông Hàn lập tức lúng túng.
Thật vậy.
Người ở đây không ai dám phản bác Lục Cẩn Phàm vào lúc này, người trong giới chính trị cũng phải nể mặt anh tương tự.
Trong tình huống này, người trong giới chính trị sẽ chỉ nghĩ cách để Lục Cẩn Phàm mau nguôi giận.
Ai dám có thành kiến gì với Hạ Mộc Ngôn đang được anh bảo vệ trong lòng chứ? Cô Hàn đứng bên cạnh vừa khóc vừa tiếp tục cởi đồ trên người, động tác rất chậm.