Mới vừa rồi, thiếu chút nữa cô nghi ngờ Lục Cẩn Phàm vì muốn giúp cô lấy được sách dạy đánh cờ mà bán thân. Thậm chí cô còn nghi ngờ ông chủ Hứa này có đam mê không trong sáng gì gì đó nữa…
Khụ, đúng là cô cả nghĩ rồi.
Hạ Mộc Ngôn thầm cười bước đến, thấy tâm trạng ông chủ Hứa không tệ, đang cười nói với Lục Cẩn Phàm.
Ông chủ Hứa vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Mộc Ngôn khi cô bước đến đã lập tức mỉm cười trêu chọc: “Nhìn xem, vợ cậu hẳn là chờ đến sốt ruột rồi.”
Lục Cẩn Phàm khẽ nhoẻn miệng, thong dong điềm đạm đáp lời: “Đúng là chờ lâu rồi.”
“Được rồi, giờ tôi đang đau lòng, quả thực không muốn nói chuyện. Vợ chồng son các cậu muốn đi đâu thì đi đi, tôi phải nghĩ cách bình tĩnh lại đã.” Ông chủ Hứa giơ tay lên vẫy vẫy với hai người.
Hạ Mộc Ngôn vốn định thương lượng với ông chủ Hứa xem có thể lấy bàn cờ đổi lấy sách dạy đánh cờ không, kết quả người ta lại muốn bỏ đi?
Cô ngu ngơ nhìn ông lão râu ria bạc trắng trước mặt, chưa tìm được cơ hội nói chuyện thì đã bị Lục Cẩn Phàm dắt thẳng ra ngoài.
“Anh vừa nói chuyện gì với ông ấy ở trong kia thế? Có phải dùng bao nhiêu tiền ông ấy cũng không chịu nhượng lại không?” Hạ Mộc Ngôn tò mò hỏi.
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng.
Anh liếc qua Hạ Mộc Ngôn, một cô bé xinh đẹp, ngây ngô, tò mò, hồi hộp, hơn nữa vì không có được thứ mình muốn mà cố che giấu tâm trạng ảo não.
“Em nói rồi, khó lắm mới biết được ông nội Lục thích gì. Nếu anh đã dẫn em đi thì cũng không thể về tay không…”
Hạ Mộc Ngôn chợt nghẹn lời lại, mặt khiếp sợ nhìn Lục Cẩn Phàm bất chợt đưa cuốn sách dạy đánh cờ cho cô.
Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn thật lâu, đưa tay nhận lấy, khẽ khàng cẩn trọng mở ra xem, sau đó lại giương mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Vậy… vậy là ông ấy nhượng lại rồi sao? Anh tốn bao nhiêu tiền?”
Lục Cẩn Phàm cười thâm sâu khó hiểu rồi bước ra ngoài không trả lời.
“Cuối cùng là tốn bao nhiêu tiền? Đây là lễ vật em muốn tặng ông nội, cũng không phải quà của anh, nên khoản này phải ghi nợ cho em. Em cũng có thể tự kiếm được tiền, chỉ cần cho em ít thời gian, em…”
“Không tốn một xu.” Lục Cẩn Phàm nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, liền không thừa nước đục thả câu nữa.
“Sao có thể?”
Hai người bước ra khỏi hội quán, Hạ Mộc Ngôn khách sáo gật đầu chào người bên trong, rồi lại nắm chặt cuốn sách Hạ dạy đánh cờ nặng trịch trong tay hỏi tới tấp: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải anh nói người ta bỏ ra một trăm triệu cũng không mua được sao? Nếu không tốn tiền, chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ Lục Cẩn Phàm đã hứa sẽ đáp ứng yêu cầu khó khăn nào đó với đối phương rồi sao?
Cô cũng không hi vọng anh vì mình mà bị người khác khống chế, hoặc đáp ứng điều kiện vô lý.
“Ông Hứa là người mê cờ.” Lục Cẩn Phàm nhàn nhạt kể lại: “Anh với ông ấy đánh cuộc, nếu anh đánh cờ thắng ông ấy thì sách dạy đánh cờ thuộc về anh.”
“….?!”
Khiếp sợ!
Khiếp sợ!
Ngoài khiếp sợ, cũng chỉ có khiếp sợ!
Hạ Mộc Ngôn im bặt nửa ngày, không dám tin hỏi: “Anh đánh cờ?”
“Dù ông nội không si mê đánh cờ như ông Hứa, nhưng cũng được xem như bán chuyên nghiệp. Từ lúc ba tuổi, ông nội đã ép anh đánh cờ với ông. Em thử nói xem?” Câu trả lời của Lục Cẩn Phàm thật ngạo mạn.
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc đến không khép được miệng.
Cô ép sát vào anh, vẫn không chắc chắn, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là không tốn đồng xu nào không?”
Anh liếc cô một cái, ánh mắt tuấn tú lạnh lùng: “Mặt mũi chồng em lại không đáng giá cả trăm triệu sao?”
“…”
Mặt mũi thật đắt mà!
Hạ Mộc Ngôn nuốt nước bọt: “Tuyệt đối có giá trị! Tuyệt đối có giá trị!”