Bây giờ chân cô gần như nhũn ra, không thể xuống giường nổi. Nhưng hơi thở của anh vẫn đều đặn như thể vận động kia chỉ rất nhẹ nhàng. Thể lực của họ cách xa nhau như vậy, thật là đau lòng.
Anh liếc cô một cái: “Đêm qua ai là người hết lần này đến lần khác, cứ xong là lại ôm riết lấy anh không chịu buông ra? Chẳng phải chính em không ngừng rúc vào lòng anh à?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô cứng họng.
Đúng là cô bị chuốc thuốc, nhưng cũng không phải là uống quá nhiều rượu, nên chuyện đêm qua cô vẫn nhớ hết tất cả, kể cả một cái chớp mắt cũng nhớ rất rõ.
Cho nên cô vẫn nhớ, khi trời mới sáng, Lục Cẩn Phàm cũng định bỏ qua cho cô, nhưng cô vẫn chịu tác dụng rất mạnh của thuốc kích thích nên không ngừng quấn quýt đòi anh hết lần này đến lần khác. Cả đời này cô cũng không muốn nhớ lại bản thân mình từ đêm qua cho đến sáng nay. Mỗi lần nhớ lại, cô đều thắc mắc không biết có phải trời sinh cô ra đã phóng túng như vậy không…
Hạ Mộc Ngôn cố hết sức ngồi dậy, lại túm lấy gối đập vào người anh: “Quấn anh là một chuyện, anh cũng biết lúc đó em không còn tỉnh táo, không biết phải nhẹ nhàng chút à?!”
Lục Cẩn Phàm khom người xuống ghé sát vào mặt cô, giọng nói của cũng trầm thấp hơn nhiều vì tư thế này: “Em dùng cái dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng mà rúc vào lòng anh, chân còn cọ tới cọ lui trên người anh, mà còn mong anh nhẹ nhàng một chút à?”
“…”
“Anh biết rõ ràng em không còn sức nữa thì anh chỉ cần miễn cưỡng làm qua loa thôi là được. Có nhất thiết lần nào cũng dùng sức…” Hạ Mộc Ngôn ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm: “Anh hiểu ý em mà!”
Lục Cẩn Phàm chậm rãi hỏi: “Thế nào là qua loa?”
“Thì ôm một tí, dỗ dành một tí… dỗ cho em ngủ sớm đi thì anh cũng có thể nghỉ ngơi được…”
“Em trêu chọc khiêu khích anh, làm cả người anh bốc hỏa mà còn muốn anh dỗ em ngủ à?”
“…”
“Anh không làm được.”
“…”
Hạ Mộc Ngôn định đứng dậy khỏi giường, nhưng sự đau nhức giữa hai chân như cắn xé dây thần kinh của cô. Cô nhăn mặt, ngã ngồi xuống giường.
Anh khẽ cười: “Tự mình không nhớ rõ đêm qua như thế nào sao? Chắc anh phải cho người đi nghiên cứu loại thuốc mà Hạ Mộng Nhiên sử dụng xem nó là loại nào. Có mấy lần anh xót em muốn chậm lại, nhưng em mới thấy anh nhẹ đi một chút, chậm đi một chút là đã cuống quýt cắn anh. Bản thân anh cũng muốn buông tha cho em, nhưng anh thấy bản lĩnh bám người của em rất lợi hại. Cứ mỗi lần tắm xong anh đều muốn lặng lẽ đình chiến, còn em thì cứ đẩy anh xuống giường. Cả đời này, chắc chỉ có mình em mới làm được như vậy.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Bây giờ cô đã khôi phục lại lý trí, túm lấy chăn trùm lên người mình, kiếm đề tài nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua, liệu Thịnh Dịch Hàn có chết không?”
“Em mong hắn còn sống sao?”
Sắc mặt Hạ Mộc Ngôn thoáng lạnh đi: “Đúng là có chết cũng không hết tội, nhưng em không muốn giết người. Lúc đó em dùng gạt tàn đánh anh ta là vì không còn cách nào khác. Hơn nữa, tối qua anh ta cũng uống phải rượu bị chuốc thuốc, nếu không đập anh ta thì em sợ rằng mình không thể kiểm soát tình huống được.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Dù hắn có sống hay chết thì em cũng không phải chịu trách nhiệm đâu.”
Hạ Mộc Ngôn ngước lên nhìn anh: “Trước đây anh vẫn thờ ơ không thèm để Thịnh thị vào mắt, bây giờ… anh định làm gì?”
Anh thoáng mỉm cười: “Hôm nay là thứ Hai, anh dành thời gian họp giao ban lãnh đạo đầu tuần ở công ty để ngủ với em, em chắc chắn sau khi tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên em muốn nói với anh là về gã đàn ông cắn lên cổ em ngày hôm qua sao?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh cười thì có chút sợ hãi, ngay lập tức không nhắc đến ba chữ Thịnh Dịch Hàn nữa.
Chỉ là lúc này đột nhiên cô cũng ý thức được, hiện giờ đã là chiều thứ Hai, đang lúc chạng vạng.
Đâu chỉ có Lục Cẩn Phàm bình thường ngoài lúc đi công tác thì sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuộc họp giao ban lãnh đạo đầu tuần của công ty, mà ngay cả cô cũng lỡ mất cuộc họp giao ban thường quy của Tập đoàn MN rồi.
Hạ Mộc Ngôn vội vàng đi tìm điện thoại di động theo thói quen thì lại nhớ ra hình như chiếc ví nhỏ đã bị rơi xuống đất lúc cô bị người ta mang đi ở buổi tiệc.