Em cảm thấy rất đáng tiếc vì chị đã bỏ lỡ trò hay này…
Nhưng chị yên tâm đi, cứ giao chuyện ở đây cho em, em nhất định sẽ làm Hạ Mộc Ngôn kia thương tích đầy mình, từ cơ thể đến tâm hồn đều hoàn toàn thua chị…” Tô Tuyết Ý vẫn đang chậm rãi nói chuyện điện thoại thì đột nhiên chiếc xe cô ta đang ngồi chợt phanh gấp.
Cô ta vừa tắt máy nên chưa cầm chắc, điện thoại bỗng chốc rơi xuống.
Cô ta ngẩng đầu, lập tức lạnh mặt định mắng tài xế một câu, kết quả lại chợt khựng lại.
Tô Tuyết Ý đột nhiên dời mắt nhìn về phía trước.
Một chiếc SUV màu đen không biết từ đầu chạy tới, chặn ngang xe cô ta lại.
Cửa sổ xe đen kịt, vẫn chưa thấy được người bên trong mà cô ta đã không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Đó là một chiếc xe SUV đang quyết tâm ép xe cô ta, bắt cô ta phải dừng lại.
Tô Tuyết Ý đang định cầm điện thoại di động lên thì thoáng ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Một lát sau cô ta chợt nói: “Lái xe đi.” Tài xế do dự nói: “Cô Tô, nhưng mà chiếc xe trước mặt kia…”
“Tôi bảo anh lái xe đi! Lái ngay lập tức! Nhanh! Vượt qua chiếc xe đó!”
Tô Tuyết Ý lo lắng run sợ nghiệm mặt ra lệnh.
Tài xế đành phải khởi động xe, lùi nhanh về phía sau rồi lập tức quay đầu xe đi hướng ngược lại.
Tô Tuyết Ý nhặt điện thoại lên, tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe SUV qua kính chiếu hậu.
Cô ta nhận ra chiếc xe lại đang lao đến với tốc độ không kiêng dè thì vội vàng hét lên: “Lái nhanh nữa đi! Nhanh lên!”
Tài xế vội vàng tiếp tục tăng tốc, mắt cứ nhìn chiếc xe phía sau.
Anh ta cảm nhận như sát khí đang tiến đến gần, vô thức tiếp tục đạp mạnh chân ga…
Xe của bọn họ tăng tốc, chiếc xe SUV đen cũng tăng tốc.
Đến khi họ lái xe đến đoạn đường trống trải không có ai khác thì chiếc xe SUV đen lại càng lao nhanh đến.
Nhìn thấy không cách nào cắt đuôi được, Tô Tuyết nhíu mày, nhất thời tính toán từ bỏ cuộc rượt đuổi này, ra lệnh cho tài xế dừng xe lại.
Khi xe dừng lại, Tô Tuyết Ý cho rằng xe mình dùng thì chiếc SUV đen phía sau chắc chắn cũng sẽ dừng, ít nhất cũng không đâm vào cô ta.
Thế nhưng chiếc SUV đen không những không dừng lại mà còn tăng tốc hơn.
Cho đến khi Tô Tuyết Ý phản xạ lại được thì chiếc xe kia đã lao tới.
“A!”
“Rầm!”
Tiếng va chạm nổ ra kinh thiên động địa.
Tô Tuyết Ý đang cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh thì chỉ trong nháy mắt, mặt cô ta trắng bệch, sợ đến tê liệt.
Xe cô ta đã dừng ở ven đường, nhưng bị va vào bắn xa đến hai ba mét.
Hàng rào an toàn ở ven đường bị sườn xe cô ta đâm vào biến dạng.
Chỉ cần chiếc SUV kia đâm mạnh một chút nữa thôi thì xe của cô ta sẽ lao xuống dưới từ rào chắn này.
Hai bên đường quốc lộ đều là sông, vừa cao, lại vừa sâu.
Nếu xe lao xuống dưới thì chết là cái chắc!
Mặt cô ta tái nhợt, không dám tin khi nhìn thấy đầu xe mình bị đâm lõm vào.
Trấn tĩnh vài giây, Tô Tuyết Ý mới từ từ ngẩng đầu lên, chưa hoàn hồn nhìn chiếc xe SUV đối diện vẫn không chút xây xát.
Hướng đâm chính xác như vậy, lại còn dùng chính chỗ cứng rắn nhất trên xe mình để đâm vào, rốt cuộc người lái chiếc xe này là vệ sĩ được Lục Cẩn Phàm bố trí đi theo Hạ Mộc Ngôn, hay là…
chính Lục Cẩn Phàm? Nét mặt Tô Tuyết Ý kinh hãi nhìn ra đằng trước.