Có vài người biểu cảm đểu lộ hết trên mặt, rõ ràng là ăn không được nho mà lại chê nho xanh, chắc chắn sẽ không nói là đẹp.”
“Phải đấy, phải đấy!”
Nhân viên khác bên cạnh muốn nhanh chóng bán được bộ váy đắt tiền này, kiếm thêm khoản hoa hồng hậu hĩnh, vì vậy cũng hùa theo: “Bản thân mua không nổi mà còn không cho người khác mua? Đúng là ánh mắt gì không biết, giống như cô Lăng ăn mặc xinh đẹp sẽ làm xốn mắt bọn họ vậy! Cô Lăng, cô kết bạn toàn kiểu người gì thế.”
“Người ở cùng phòng mà thôi, không tính là bạn bè.” Lăng Phi Phi đứng đó, vênh mặt đắc ý, mặc cho hai nhân viên cửa hàng không ngừng tâng bốc.
Cô ta xoay hai vòng, nói luôn: “Bộ này đúng là không tệ, cửa hàng còn những kiểu khác không?”
“Nếu cô thích thì mua đi.” Hạ Mộc Ngôn nói một câu không mặn không nhạt: “Chúng tôi đến tầng khác của trung tâm thương mại đi dạo.
Cô xong thì gọi điện cho chúng tôi.” Dứt lời, Hạ Mộc Ngôn và Bạch Vi nhìn nhau, xoay người cất bước định đi.
Kết quả nhân viên sau lưng đột nhiên giở giọng chanh chua: “Mua không nổi cũng chẳng cần đi dạo khắp nơi.
Tất cả cửa hàng cả trong lẫn ngoài trung tâm mua sắm đều có giá thể đẩy.
Cô có tiền không mà đòi đi dạo?”
Nhân viên cửa hàng chế giễu thẳng mặt.
Cô ta không ưa nổi dáng vẻ rõ ràng không có tiền, nhưng lại giả vờ thanh cao của Hạ Mộc Ngôn.
Chân Hạ Mộc Ngôn khựng lại, bỗng quét mắt về phía nhân viên hung hăng hỗn láo.
Lúc này, Phong Lăng cũng đã đứng dậy.
Vừa rồi cô còn đang chuẩn bị rời đi với Hạ Mộc Ngôn, nhưng bây giờ ánh mắt lại chuyển thành quan sát tìm tòi, rồi lại nhìn cô nhân viên không sợ chết kia.
Phong Lăng cảm giác sắp có kịch hay để xem.
Rốt cuộc, Hạ Mộc Ngôn xoay người, ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía sau lưng nhân viên đó: “Quản lý của các người đâu?”
“Tìm quản lý làm gì?” Nhân viên đó bày ra dáng vẻ trơ tráo, không sợ tố cáo, tiếp tục chế nhạo: “Quản lý chúng tôi không rảnh phục vụ những người như cô.
Cô gọi quản lý đến thì làm được gì hả?” Vốn dĩ quản lý cửa hàng đang đứng một bên hóng chuyện, vì Hạ Mộc Ngôn yêu cầu gặp quản lý mà lúc này cô ta đành phải bước từ quầy tính tiền qua.
“Chào cô, ngại quá, xin hỏi cô cần gì?” Quản lý bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt chẳng hề có chút tôn trọng đối với khách hàng.
Ngược lại, vì cô ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, biết được cô chẳng có bản lĩnh gì, muốn quậy cũng quậy chẳng nổi.
“Tôi muốn khiếu nại.
Nhân viên hướng dẫn của các người ăn nói lỗ mãng, đầu tiên là hất tay khách hàng, bây giờ còn nói năng khiêu khích.” Mặt Hạ Mộc Ngôn vô cảm, thần thái sắc sảo lạnh lùng, bồi thêm một câu: “Hơn nữa, cô ta còn có ý đồ so sánh, phân biệt đối xử giữa hai khách hàng với nhau, nâng người này, đạp người kia, hành động khinh người tự cao tự đại này lại càng thêm tội.” Quản lý lập tức mỉm cười: “Cô à, tôi nói cô này, chuyện vừa rồi tôi thấy cả rồi.
Nhân viên cửa hàng chúng tôi không làm sai.
Quả thật, không phải ai cũng chạm vào lễ phục này được.
Nếu như cô có khả năng mua như cô Lăng, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không nói gì.
Nhưng rõ ràng cô không mua nổi mà lại còn dám sờ, nhân viên sợ cô làm bẩn làm hỏng, nên mới vội vàng hất tay.
Sức cũng chẳng mạnh, có cần gì tính toán chi li?”
“Huống chi nhân viên chúng tôi cũng có mắt, cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có gì đặc biệt.
Chúng tôi vừa nhìn đã biết cô chỉ là sinh viên tầm thường, muốn ôm chân cô Lăng đi dạo.
Nhưng cô phải biết thân biết phận mình chứ, cô ấy có thể mặc thử, nhưng cô thì ngay cả tư cách sờ cũng không có.
Đây chính là cuộc sống, cô không tiền không thế, số phận đã định sẽ bị phân biệt đối xử.
Cô còn tức giận không phục cái gì?” Quản lý vừa nói vừa quan sát Hạ Mộc Ngôn, đánh giá cả quần áo, giày dép, túi xách của cô, nhưng vẫn không thể nhận ra nhãn hiệu.