Còn chưa dứt lời, cô đã cảm thấy bàn tay đặt trên eo cô siết chặt, ngước lên chỉ thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, tay vẫn đặt trên eo cô.
Bị anh nhìn chăm chú đến tim đập mạnh, Hạ Mộc Ngôn nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng lên tiếng, hơi nũng nịu xin tha: “Được rồi, Lục thì Lục…”
***
Lục dù cô mua khá nhiều đồ, nhưng cũng may là các phòng trong nhà này đều gọn gàng sạch sẽ, Hạ Mộc Ngôn chỉ cần mở từng túi hàng mới mua về rồi đặt vào đúng vị trí là được.
Sắp xếp khoảng hơn một tiếng, cô nhìn đồng hồ trên điện thoại di động.
Đã hơn bốn giờ.
Chưa đầy 24 giờ kể từ khi cô xảy ra chuyện vào tối qua.
***
Cửa văn phòng của Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục thị không vang lên tiếng gõ trong giờ làm việc, thế mà một người dáng cao lớn Lục áo khoác dài màu xám đậm bước thẳng vào, không ai dám cản.
Một xấp tư liệu được ném thẳng lên bàn làm việc.
Lục Cẩn Phàm không nhìn người vừa đến, khép tài liệu công ty lại, cầm tư liệu lên xem qua, giọng điệu nặng nề và lạnh thấu xương: “Tiểu sử nhà họ Chu chỉ có vài trang thế này?”
Người đàn ông băng lãnh đứng trước bàn làm việc hơi nheo mắt lại, cười khẩy: “Nhà họ Chu này không đơn giản, nếu không thì Chu Nghiên Nghiên kia đã không dám to gan ra tay với vợ cậu như vậy.”
“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Cậu đọc hết những tư liệu này sẽ biết mấy năm qua rốt cuộc bọn họ đang lén lút làm gì. Với thế lực ngầm của bọn họ, nếu đấu công khai với chúng ta khẳng định sẽ chết rất thê thảm. Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không dám động đến là vì hiểu được đối đầu với chúng ta sẽ không có ích lợi gì.”
“Nhưng nếu bọn họ âm thầm giở thủ đoạn thì đại tiểu thư xuất thân trong sạch không nhuốm chút nhơ bẩn như Hạ Mộc Ngôn sẽ rất dễ trở thành mồi ngon trong cái miệng máu của bọn chúng.”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng mà lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó ném tài liệu trong tay xuống bàn.
Người đàn ông trước bàn làm việc tùy ý chống hai tay lên bàn, nhíu mày cười giễu, giọng điệu trầm thấp gợi cảm: “Chẳng phải tối qua Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa bị thiệt thòi gì sao? Ngược lại bây giờ kẻ họ Chu ngu xuẩn chán sống kia đang sống dở chết dở trong bệnh viện, còn kêu gào rầm trời trong phòng cấp cứu vì rách bộ phận sinh dục.”
“Đó là Hạ Mộc Ngôn phản ứng nhanh nhẹn, biết thế nào là tự vệ.” Lục Cẩn Phàm lạnh lùng: “Nếu tối qua cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì thì bây giờ e rằng kẻ họ Chu kia ngay cả cơ hội nằm trong phòng cấp cứu kêu đau cũng không có.”
Người đàn ông trước bàn hừ lạnh. Với tình huống tối qua, quả thật có khả năng Lục Cẩn Phàm sẽ khiến Chu Nghiên Nghiên chết không có chỗ chôn thây.
Đang làm việc thì cửa phòng bỗng bị gõ vang, Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nhìn một cái: “Vào đi.”
Thẩm Mục vừa đi vào đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm ngồi sau bàn làm việc. Sau đó cậu ta lại nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng như cười mà không cười của Nam Hành đang đứng trước bàn.
Nam Hành là khách quen ở đây, nên Thẩm Mục không hề khách sáo, thấp giọng nói: “Lục tổng, Chủ tịch và Phó Tổng giám đốc Chu thị xin gặp mặt. Họ đã đến lâu rồi nhưng tôi nhất mực không cho bọn họ lên đây, vẫn chờ đến tận bây giờ. Lúc này đã gần đến giờ tan làm rồi ạ.”
Lúc này, ánh mắt lãnh đạm của Lục Cẩn Phàm nhìn sang ánh mắt bình thản không chút dao động của Nam Hành: “Người của cậu chết hết rồi hả?”
Nam Hành: “… Lão Chủ tịch Chu thị này tuổi tác đã cao, hai ngày trước vẫn còn nằm trong bệnh viện, thế mà hôm nay lại có bản lĩnh đứng dậy đến đây. Ha, rõ ràng lão vẫn luôn muốn né tránh mâu thuẫn trước đó. Nhưng bây giờ lão ta lại không muốn đắc tội với nhà họ Lục vì đứa cháu gái không hiểu chuyện của mình, nên chỉ đành vác cái thân già đến đây nhằm tô vẽ ra dáng vẻ thái bình.”
Nam Hành cười nhạt: “Người của tôi có thể ngăn cản đám phế vật vẫn còn nhảy nhót của nhà họ Chu, cũng có thể quản được động tĩnh của nhà họ Chu, nhưng con m* nó ai biết được lão bất tử này lại có thể nhảy ra khỏi bệnh viện chứ.”
Lục Cẩn Phàm liếc nhìn xấp tư liệu trên bàn, cất giọng lạnh lùng có ý riêng: “Bây giờ bị người của chúng ta theo dõi, lão ta có thể có bản lĩnh như thế nào mà vẽ ra được cảnh thái bình?”
Nam Hành sờ cằm, cúi đầu cười: “Trước đó lão ta dùng thế lực ngầm của nhà họ Chu để đối đầu với chúng ta, cuối cùng cố lắm mới được ít lợi lộc. Có điều lão ta vẫn tính sai nước cờ, bây giờ dù lão bất tử này đích thân tới gặp cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lục Cẩn Phàm nhìn chằm chằm vào tư liệu trên bàn, thật lâu sau vẫn không mở miệng.
Im lặng một lát, Nam Hành bỗng nhiên nhíu mày: “Cậu rời Mỹ nhiều năm như thế, đã lâu rồi không tranh giành quyền lợi trong giới thương nghiệp ngầm nhỉ.”
Lục Cẩn Phàm vẫn im lặng như cũ, nhiệt độ trong mắt cực thấp.
Nam Hành nhìn chằm chằm anh ta nửa phút, mặt không đổi sắc, nói: “Đừng nói với tôi là vì cô gái Hạ Mộc Ngôn kia mà cậu muốn…”