Lục Cẩn Phàm không hỏi bao giờ cô sẽ đi, Hạ Mộc Ngôn cũng không nhắc đến chuyện này. Xem cách cô ăn cơm, gắp thức ăn, thì có thể thấy khẩu vị của cô cũng không tệ.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Mộc Ngôn cũng không giấu điện thoại đi nữa mà cuộn tròn trên sofa gửi tin nhắn cho Hạ Điềm. Hạ Điềm gửi mấy bức ảnh em bé vừa ngủ vừa ngậm núʍ ѵú cao su khiến trái tim Hạ Mộc Ngôn như muốn tan chảy, cầm điện thoại không nhịn được mà muốn hôn luôn. Nhưng khi cô thấy Lục Cẩn Phàm đang bước đến gần thì lập tức tắt màn hình di động, không cho anh xem.
Lục Cẩn Phàm thấy cô đang nhìn điện thoại cười đến cong môi híp mắt, nhưng vì anh đến gần mà lập tức đặt điện thoại xuống, lại đổi sang nét mặt cau có. Anh khẽ nhíu mày, thái độ thế này thật khác biệt quá đi.
Vừa rồi khi đặt Hạ Mộc Ngôn ngồi lên kệ bếp mà hôn, anh thật sự cảm thấy nếu mình còn tiếp tục chạm vào cô nữa thì có lẽ sẽ không nhịn được thật.
Đến đêm, Hạ Mộc Ngôn quay về phòng ngủ. Lần này anh không dai dẳng muốn ngủ ở phòng ngủ nữa mà ngủ lại trên sofa ở phòng khách. Một đêm yên bình trôi qua, thậm chí còn êm tĩnh đến nỗi nửa đêm Hạ Mộc Ngôn đang ngủ thì lại mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy ở phòng tắm bên ngoài.
Muộn thế này mà còn tắm rửa cái gì nữa?
Hạ Mộc Ngôn cho rằng mình nghe nhầm, nên lại trở người ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, khi Hạ Mộc Ngôn ra khỏi giường thì cũng đã hơn tám giờ. Chị Trần không có đây, Lục Cẩn Phàm cũng đã đến công ty.
Trong căn hộ ở Quốc tế Oran chỉ còn lại một mình Hạ Mộc Ngôn. Cô đứng dậy dãn cái lưng mỏi, rồi đi ra khỏi phòng quan sát tình hình bên ngoài. Khi thấy đúng là không còn ai khác trong nhà thì cô mới nhanh chóng quay người đi vào thu dọn quần áo đồ đạc điện thoại. Sửa soạn xong xuôi, cô cầm mấy túi đồ mua được ở trung tâm thương mại ngày hôm qua đi thẳng ra cửa định đi luôn.
Thế nhưng khi cô đang đứng thay giày trước cửa phòng thì cảm thấy trên cánh cửa có thêm thứ gì đó. Cô ngước mắt lên nhìn đã thấy một tờ giấy ghi chú màu trắng được dán lên cửa.
Trên tờ giấy là nét bút cứng cáp mạnh mẽ của Lục Cẩn Phàm: “Trong lò nướng ở phòng bếp có bánh mì nướng, bánh bao, em ăn sáng xong rồi đi.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm mẩu giấy ghi chú một hồi lâu, sắc mặt tối sầm rồi bất chợt giật tờ giấy xuống.
Muốn dặn dò thì có thể nhắn tin, cũng có thể gọi điện thoại, vậy mà anh lại dán mẩu giấy ở đúng chỗ này.
Cố tình gây khó dễ cho cô sao?
*** Cùng lúc đó ở Tập đoàn Shine cách Quốc tế Oran không xa, Lục Cẩn Phàm vừa bước ra khỏi cửa phòng Tổng giám đốc thì chợt chuông điện thoại vang lên.
Anh ấn nút, nghe đầu dây bên kia nói: “Lục tổng, Cô Hạ mới vừa đi ra, gọi một chiếc taxi rời đi. Nhìn hướng lái xe thì chắc cô ấy đi về khu Thành Tây. Có rất nhiều giấy tờ của cô ấy còn chưa được bổ sung lại, chắc có lẽ cô ấy định về Nguyệt Hồ Loan trước.”
Vệ sĩ báo cáo xong thì cũng có chút thấp thỏm chờ Lục Cẩn Phàm trả lời, luôn chờ bất cứ lúc nào anh ra lệnh là sẵn sàng đuổi theo chặn Hạ Mộc Ngôn lại.
Thế nhưng điện thoại im lặng một thoáng rồi vang lên giọng nói của anh: “Được, tôi biết rồi.”
Vệ sĩ kinh ngạc: “Vậy…ông Lục, vậy là không chặn Cô Hạ về sao ạ?”
Bên ngoài phòng Tổng giám đốc, người đàn ông Lục bộ đồ đen nhìn chằm chằm vào bảng hiến thị số tâng đang chạy liên tục trước cửa thang máy, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Sắc mặt anh tuấn của anh vẫn trầm tĩnh như nước, anh nói điềm đạm: “Cô ấy muốn đi đầu thì các cậu đi theo cô ấy, đừng để cô đi lung tung trên đường. Theo cô ấy đi về công ty hay Nguyệt Hồ Loan cũng được.”
Vệ sĩ ở đầu dây bên kia nhận lệnh: “Vâng, ông Lục”
“Phải cố gắng đi theo để bảo đảm an toàn cho cô ấy, nhưng không được để cô ấy phát hiện.”
“Vâng.”
“Hệ thống bảo an ở Nguyệt Hồ Loan khá an toàn, nếmoôwÄW yệ Rến ahà rôi thì cứ để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đừng quấy rầy”.
“Rõ ạ.” Vệ sĩ ngừng một giây rồi lại nói: “Trên đường đi Cô Hạ xuống xe mua bữa sáng ở một cửa hàng điểm tâm trên đường rồi lại lên xe đi tiếp về hướng Thành Tây.”
“Ừ.”
Quả thật cô không hề động đến bánh mì, bánh bao mà anh để lại.