Tiểu Hứa lại ngẩn ra, nghĩ tới mục đích mà lão đại phải tắm rửa đổi quần áo hình như là vì để tới đội một.
Nhưng tại sao anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy mục đích này có chỗ nào không đúng chứ…
*** Cùng lúc đó, huấn luyện đặc biệt theo thông lệ mỗi ngày của đội một bắt đầu từ sáng sớm đến bây giờ đã sắp kết thúc.
Phong Lăng là người mới, lại nhỏ tuổi nhất, chiều cao cũng thấp hơn mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi mà đã một mét tám, một mét chín, cho nên nhóc được xếp ở hàng đầu tiên.
Vốn dĩ người mới tới này quá nhỏ, rất nhiều thành viên trong đội một thấy rất khó chịu, bởi vì cho tới bây giờ không có người nào mới tới đã có thể vào thẳng đội một như vậy. Tất cả bọn họ đều phải trải qua chọn lọc nghiêm khắc và thi đấu thì mới có thể vào được. Hơn nữa bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị đá sang những đội khác trong lần huấn luyện tiếp theo. Vậy mà thằng nhóc mới tới này lại có thể tiến thẳng vào đội một.
Nhưng trong nửa ngày huấn luyện này, mỗi một lần huấn luyện và thi đấu, Phong Lăng chỉ cần nhìn xem người khác làm thế nào thì sẽ học theo rất nhanh, làm rất chuẩn một loạt nhiệm vụ huấn luyện và động tác. Dù lần đầu không thạo nhưng đến lần thứ hai là nhóc đã có thể làm một cách rất hoàn mỹ khiến người khác phải kinh ngạc, cũng như không thể soi mói được gì.
Vì vậy, trong mấy tiếng đã qua, số người không cam tâm đã dần dần giảm bớt. Huống chi Phong Lăng còn nhỏ, gầy teo, không cười đùa cợt nhả làm mọi người cảm thấy phiền phức. Điểm quan trọng nhất chính là nhóc còn xinh đẹp, da dẻ mịn màng khiến người ta nhìn vào sẽ nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ một cách khó hiểu. Hơn nữa nhóc cũng không phải là loại phế vật yếu đuối đến mức không xứng đáng ở lại đội một. Mới vài giờ trôi qua mà thành viên đội một đã dần dần tiếp nhận nhóc, cũng không có ai có ý định chèn ép nhóc nữa.
Chuyện này quả thật hơi làm khó Phó sĩ quan huấn luyện Hàn Kình.
Hàn Kình vẫn luôn muốn tóm được điểm yếu của Phong Lăng để thi hành “gậy gộc” gì đó, nếu không thì anh ta sẽ không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Lệ lão đại. Mà thằng nhóc này lại không hề phạm phải sai lầm nào. Ngay trước mặt nhiều thành viên như vậy, anh ta cũng không thể thưởng phạt không rõ ràng nên vô cùng nôn nóng. Chỉ qua vài tiếng mà Phong Lăng đã được mọi người đón nhận, khiến cằm anh ta dường như sắp nổi lên một cục mụn to tướng.
Một ngày huấn luyện sắp kết thúc. Vào lúc này, các thành viên đã thả lòng tinh thần, đang tính toán những việc cần làm trong căn cứ vào buổi chiều, Phong Lăng cũng không ngoại lệ. Mới vào căn cứ hai ngày mà đã đổi chỗ ở những hai lần, nhóc cần phải sắp xếp lại chỗ ở trong đội một. Phó sĩ quan huấn luyện cũng chưa nói rõ nhóc sẽ ở nơi nào. Chờ sau khi kết thúc huấn luyện, nhóc phải đi hỏi lại mới được.
Cũng trong lúc đó, ngay tại trên lối đi bên ngoài trại huấn luyện của đội một, người đàn ông cao lớn mặc trang phục chiến đấu màu đen bước chậm tới. Khuôn mặt tàn khốc, lạnh như băng của anh toát ra vẻ bình thản thờ ơ. Anh giống như một con mãnh hổ đang ẩn nấp, đứng ở lối ra vào nhìn đám thành viên đang huấn luyện bên trong.
Anh chỉ yên lặng đứng đó mà khí thế cũng đủ làm người ta sợ đến rùng mình. Các thành viên đang hơi lười biếng vì buổi huấn luyện sắp kết thúc lập tức đứng thẳng như một thân cây, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Nhưng dù là vậy, Phong Lăng cũng không hề bị ảnh hưởng bởi loại khí thế này. Từ lúc bắt đầu, nhóc vẫn giữ nguyên một động tác, một sắc mặt, không hề sơ suất. Đây cũng là nguyên nhân mà Phó sĩ quan huấn luyện không thể tìm ra được khuyết điểm trên người nhóc.
Cậu nhóc này thật sự quá nghiêm túc.
Sau lưng Phong Lăng có hai người nhân cơ hội từ góc độ bên kia không thể nhìn thấy phía sau liền mấp máy môi, nhỏ giọng thảo luận: “Bình thường, nửa tháng cũng không thấy mặt lão đại lấy một lần. Hôm nay làm sao vậy, còn tới rất thường xuyên nữa, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ gì quan trọng cần phải dặn dò trước sao?”
“Chắc thế, nếu không thì thường ngày lão đại sẽ không tới nơi này…”
Mặc kệ những người này tò mò hay bàn tán xôn xao, Lệ Nam Hành vẫn đứng ở cửa ra vào trại huấn luyện, sắc mặt bình thản, không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn lướt qua mấy người đang huấn luyện trong sân. Anh thân cao chân dài, sống mũi thẳng, mặt mũi lạnh lùng, anh tuấn như thần. Nếu sắc mặt không quá lạnh lùng, trầm mặc lại thờ ơ thì vẫn có thể hình dung anh như một bức danh họa cổ xưa vậy.
Trái lại, Tiểu Hứa đi sau lưng Lệ Nam Hành lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người bên trong, thấy Phong Lăng vóc dáng gầy đét đang đứng ở hàng đầu tiên.
Anh ta thầm nghĩ, cho dù lão đại có quý trọng người tài, vô cùng quan tâm đến các đội viên có tiềm lực để phát triển đến cỡ nào đi nữa thì Phong Lăng này chắc cũng không lợi hại đến nỗi khiến cho lão đại liên tục thay đổi thất thường như ngày hôm nay chứ.
Có lẽ anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi…
Lệ Nam Hành nhìn bọn họ, mãi đến khi buổi huấn luyện kết thúc, các đội viên đã giải tán, đôi mắt đen láy của anh mới lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Phong Lăng.
Phong Lăng làm như không nhìn thấy anh, đi thẳng tới bên cạnh Hàn Kình: “Phó sĩ quan huấn luyện, đây là ngày đầu tiên tôi đến đây, vậy sau này tôi sẽ ở đâu?”