“Hôm qua vừa xuống máy bay là anh đã gọi điện thoại cho em sao…” Hạ Mộc Ngôn nhớ tới cuộc gọi trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc hôm qua.
Lục Cẩn Phàm nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại, ngữ điệu lạnh nhạt: “Buổi tiệc đó là ai gửi thiệp mời cho em?”
“Hàn Thiên Viễn.”
Anh không nói gì nữa, đoán chừng với năng lực của anh, muốn tra rõ đầu đuôi ngọn ngành là chuyện rất dễ dàng. Dù sao Hạ Mộc Ngôn vừa mới nắm trong tay hai công ty của Hàn Thiên Viễn, không phải Lục Cẩn Phàm không biết những chuyện này. Cô muốn chắp cánh bay, anh không cản trở. Trong lòng Hạ Mộc Ngôn cảm thấy rất hài lòng đối với sự tôn trọng cũng như dung túng này của anh.
Nhưng chuyện tối hôm qua…
Thật may, may mà anh đã đến.
“Tối hôm qua anh có lên tầng mười của khách sạn không? Lúc đó Chu Nghiên Nghiên định đẩy em vào phòng, kết quả bị em đẩy ngược lại.” Hạ Mộc Ngôn cắn một miếng trứng rán ngoài giòn trong mềm, vàng óng mê người, khẽ hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
Giọng điệu Lục Cẩn Phàm lãnh đạm: “Sống dở chết dở.”
“…”
“Từ nay về sau, em sẽ không có cơ hội gặp lại cô ta, anh sẽ xử lý.”
Hạ Mộc Ngôn ngắm nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. Cô vốn muốn hỏi thêm vài câu về chuyện hôm qua, nhưng hiển nhiên Lục Cẩn Phàm không muốn cô bị ám ảnh bởi vì chuyện này. May mà cô không xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi.
Từ ngữ điệu lạnh lùng của anh có thể thấy, đoán chừng nhà họ Hàn và nhà họ Chu khó thoát khỏi kiếp này.
Hạ Mộc Ngôn không phải là thánh mẫu gì, người khác đối xử bất nhân bất nghĩa với cô, cô chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.
Có chồng làm chỗ dựa, cảm giác này thật tràn đầy hạnh phúc không gì sánh bằng.
Chỉ là lúc nãy đang tắm, nhìn thấy đủ loại dấu vết anh để lại mà ít nhiều gì trên mặt Hạ Mộc Ngôn cũng có phần không tự nhiên, thế là cô cắn thêm một miếng trứng rán.
Bây giờ cô đã có thể nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua. Cô không ngờ kiếp này mình sẽ… biến thành dáng vẻ như vậy…
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Mộc Ngôn chủ động yêu cầu rửa bát. Lục Cẩn Phàm nhìn miếng dán vết thương trên tay cô, rốt cuộc cũng không cho cô toại nguyện.
Mới sáng sớm mà đã được boss Lục phục vụ như thế này thật hạnh phúc. Hạ Mộc Ngôn Lục áo sơ mi của anh đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Nơi này là chỗ ở của anh sao?”
“Ừ.”
Chỉ một chữ, lời ít ý nhiều, nhưng đã xác thực suy nghĩ của Hạ Mộc Ngôn.
Lục Cẩn Phàm rất ít khi trở về nhà tổ của nhà họ Lục, cho nên quả nhiên nơi này là chỗ anh thường ở trước kia.
Hạ Mộc Ngôn Lục áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm, bên dưới áo sơ mi hoàn toàn trống trơn, không một mảnh vải che thân.
Cô trở về phòng ngủ, nhìn mấy bộ quần áo trên đất.
Váy Lục hôm qua đã bị xé rách, dễ dàng gợi cho cô nhớ lại sự phóng túng đêm qua. Nội y và quần lót còn chưa giặt, ném lung tung trên đất cả đêm, chắc chắn không thể Lục lại.
“Chỗ anh không có quần áo nào em Lục được à?” Cô lại đi ra ngoài, thấy Lục Cẩn Phàm lau tay, bước ra khỏi phòng bếp.
Một boss Tổng Giám đốc vừa có thể nấu cơm, vừa có thể rửa bát, đúng là hiếm thấy.
“Em hi vọng nhìn thấy quần áo phụ nữ ở chỗ anh à?” Anh hỏi ngược lại.
“…”
“Đã lâu rồi anh không trở về đây, nguyên liệu nấu ăn buổi sáng cũng là do anh gọi điện thoại cho siêu thị dưới lầu mang lên. Trong tủ quần áo cũng chỉ có vài chiếc áo sơ mi và quần tây thôi.” Giọng điệu anh ôn hòa điềm đạm.
“Nhưng em không thể cứ ở nơi này. Ăn Lục kiểu này ở trước mặt anh thì còn được… Nhưng em chẳng thể Lục thế này ra đường.”
Ánh mắt của Lục Cẩn Phàm bất chợt trở nên nặng nề: “Em quả thật chỉ có thể Lục thế này trước mặt anh. Em dám Lục ra ngoài cho người khác nhìn thử xem?”
Mặt mày Hạ Mộc Ngôn buồn xo: “Vậy hôm nay em Lục gì đây? Gọi điện thoại nhờ chị Trần mang quần áo đến thì có phiền quá không?”