Dung Thành thấy cô em gái luôn ngoan ngoãn của mình vừa gặp Lục Cẩn Phàm là như mê muội thì hơi đau đầu, giọng điệu cũng không khỏi cứng nhắc hơn: “Lục tổng.”
Chỉ là hai chữ rất đơn giãn nhưng lại đầy phong thái của người ở vị trí cao trong giới Bắc Kinh, trong đó còn chứa mấy phần nhượng bộ, hi vọng Lục Cẩn Phàm có thể chủ động nể mặt, để tránh đến lúc mọi người đều mất mặt.
Suy cho cùng thì em gái của anh ta đang đứng bên cạnh theo đõi, đù sao cũng không thể cứ thế mà gạt bổ cô nàng được.
Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua Dung Yên bằng ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt trong veo, nhưng giọng nói lại lạnh tanh: “Nếu Dung tổng định nói về dự án hợp tác giữa hai công ty thì nói ở đây là được, nhưng nếu muốn nói đến chuyện không liên quan, vậy xin thứ lỗi cho tôi đây không thể tiếp chuyện, bạn tiệc của tôi vẫn còn ở đây, lý nào lại bỏ mặc cô ấy?”
Giọng của Lục Cẩn Phàm không nặng cũng không nhẹ, thành công khiển tất cả mọi người trong sảnh tiệc này bất chợt nhớ đến người vừa nãy đi cùng anh đến đây là ai.
Trước giờ mọi người chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Tổng Giám đốc Lục, hôm nay Tổng Giám đốc Lục lại dẫn theo Tổng Giám đốc Hạ của Tập đoàn MN cùng xuất hiện, hơn nữa trông hai người còn rất xúng đôi…
Sau đó họ lại quan sát Dung Yên, mặc dù gia thể của cô Hai nhà họ Dung rất hiển hách, nhưng khi đứng trước mặt Hạ Mộc Ngôn thì lại lộ về như một đóa hoa trong nhà kính, không chịu được bão táp mưa sa, chỉ cần một lời yêu thương là đã ngây thơ muốn lấy chồng. Huống chỉ cô nàng đã theo đuổi Lục Cẩn Phàm lâu như vậy mà vẫn không được anh đáp lại. Lời nói này của Tổng Giám đốc Lục đã bao hàm ý tứ rất rõ ràng rồi.
Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn bình tĩnh ngồi im trên ghế sofa đơn, khóe miệng hờ hững nhếch lên, không ai biết rốt cuộc cô đang cười hay còn có ý gì khác. Nhưng điều này cũng chứng tỏ, lợi thế về gia thế của cô Hai nhà họ Dung không hề có tác dụng gì trước mặt Hạ Mộc Ngôn, công chúa của giới Bắc Kinh chưa chắc bì được với người phụ nữ có thể sánh vai với Lục Cẩn Phàm như Hạ Mộc Ngôn.
Từ khi Lục Cẩn Phàm vừa bước vào sảnh tiệc thì Dung Yên đã không rời mắt khỏi anh, đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô gái đi vào cùng anh từ lâu.
Lúc ẩy, khi trông thấy bên cạnh anh là một cô gái, Dung Yên đã sững sờ một lúc lâu. Cô ta tương tư Lục Cẩn Phàm lâu như thế, mặc dù không được đáp lại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác xung quanh anh. Không ngờ vào ngày gặp lại mong chờ đã lâu, cô ta lại trông thấy… Lục Cẩn Phàm dẫn theo cô gái kia đi vào sảnh tiệc, lại thấy hai người họ thỉnh thoảng cúi đầu thì thẩm. Trên mặt cô gái không hề có cảm giác ưu việt hay nịnh nọt, mà thậm chí còn hơi kiêu ngạo. Nhưng Lục Cẩn Phàm xưa nay lạnh lùng lại đường như cực kỳ cưng chiều cô, thậm chí còn lấy bánh gato đưa cho cô ngay trước mặt mọi người, cứ như cưng chiều một đứa bé, ở bền cạnh cô và chờ cô ăn.
Lúc này lại nghe Lục Cẩn Phàm nói vậy, mặc dù không tính là gián tiếp vả mặt cô ta, nhưng cũng rất thẳng thắn. Đầu óc cô ta lập tức trồng rỗng, rối bời.
Đột nhiên cô ta nhớ lại khi mình còn làm ở Tập đoàn Shine, có lần anh về nước, cô ta ở bền anh làm việc thật cần thận tỉ mỉ. Sau đó, nhờ sự cẩn thận và biểu hiện xuất sắc của mình mà cô ta nhận được lời khen của anh, cô ta đỏ mặt trước mặt anh, nhưng anh không nhìn cô ta mà trực tiếp đi ngang qua. Loại khí chất khiến người ta không thể nào giải thích được đã làm tìm cô ta đập loạn.
Có lần, Lục Cẩn Phàm có một buổi xã giao, ban đêm có cuộc rượu, cô ta là trợ lý thực tập, vốn định đi theo anh, nhưng Thẩm Mục đã cần cô ta lại.
Thẩm Mục nói lúc Tổng Giám đốc Lục dự bất kỳ cuộc xã giao nào bên ngoài, trước giờ đều chưa từng có phụ nữ bên cạnh, cũng không cẩn nhân viên nữ nào đi cùng. Cậu ta còn hỏi, chẳng lẽ cô ta không phát hiện bên cạnh Tổng Giám đốc thậm chí còn không có nữ thư ký nào sao?
Khi đó Dung Yên còn cảm thấy Lục Cẩn Phàm giữ mình trong sạch, điểu đó khiến tim cô ta rung động, một lòng một dạ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, động lòng đến nổi không cách nào kiểm soát. Thế là cô ta cứ khãng khăng muốn theo đuổi anh ngay cả khi anh không quan tâm đến mình. Cô ta tin miễn là khi họ trở nên quen thuộc, miễn là thời gian lâu dài, sau này chờ tới lúc anh biết cô ta là cô Hai nhà họ Dung thì giữa hai người nhất định sẽ tâm đầu ý hợp. Dù sao môn đăng hộ đối cũng là lý do rất thuyết phục.
Nhưng không ngờ sau này, khi Lục Cẩn Phàm biết rõ thân phận của cô ta lại chẳng hề ngạc nhiên hay tổ thái độ dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt bảo cô ta bàn giao lại công việc cho người khác, sau đó bảo cô ta hãy về Bắc Kinh với anh trai.
Trước khi Dung Yên bị ép đưa về Bắc Kinh, cô ta đã đứng bền ngoài phòng làm việc của Lục Cẩn Phàm đợi đến nửa đêm, chỉ vì muốn nói chuyện với anh một chút. Lúc đó, có lễ là cô ta muốn thổ lộ với anh, lấy thân phận cô Hai nhà họ Dung để thể lộ với anh…
Thể nhưng, đêm hôm ấy, Lục Cẩn Phàm lại không hề ra khỏi phòng nghỉ trong văn phòng, ngay cả gặp cũng không gặp cô ta một lát.
Sau này, cô ta có được số điện thoại của Lục Cẩn Phàm từ anh trai mình, thế là bèn gọi điện cho anh. Nhưng anh không bắt máy, gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chẳng hề hồi âm.
Nhưng hôm nay, khi anh xuất hiện, quy tắc không dẫn theo phụ nữ đường như đã bị phá vỡ. Cô gái tên Hạ Mộc Ngôn kia dường như là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến lòng Dung Yên vô cùng khó chịu.
Cô ta hít sâu một hơi rồi bước đến cạnh Lục Cẩn Phàm, trong giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần hồi hộp và run rẩy. Lúc đối mặt với nét mặt lạnh lùng xa cách ngàn đặm của Lục Cẩn Phàm, cô ta không biết cảm xúc của mình thế nào, nhưng luôn cảm thấy không nên từ bổ. Dù sao anh cũng chưa kết hôn, bên cạnh anh chỉ xuất hiện một cô gái mà thôi, có lẽ chỉ là đối tác, cũng có lẽ… Dung Yên cảm thấy kích động, dù sao bản thân cô ta đã đợi lâu vậy mới đợi được ngày có thể gặp lại anh lần nữa, cô ta hơi kích động, mở miệng: “Ông Lục…”