Một tích tắc trước khi tiếng súng vang lên, Lục Cẩn Phàm cũng đã bất chợt đảo mắt qua nhưng đã không còn kịp nữa, Hạ Mộc Ngôn đẩy bật anh ra đồng thời nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh. Lục Cẩn Phàm kinh ngạc rồi bàng hoàng, ngay khoảnh khắc cô run rẩy mềm oặt đổ vào lòng anh vì bị trúng đạn thì trán anh lập tức nổi đầy gân xanh, tất cả dường như nổ tung trong nháy mắt!
“Hạ Mộc Ngôn!”
“Bà Lục!”
Đạn bắn trúng vị trí cách gáy cô hai đến ba tấc, không xa vết thương ở lưng khi cô bị va vào giá kim loại trong kho hàng tăm tối lúc trước. Máu lập tức trào ra ướt nửa lưng cô, khiến cho bộ quần áo đã bị nhuốm máu đỏ nay càng đỏ hơn.
“Mộc Ngôn!” Trong giây lát, sắc mặt Lục Cẩn Phàm còn trắng bệch hơn cả Hạ Mộc Ngôn.
Lục Cẩn Phàm phải dùng lực ở tay nâng lưng cô lên thì mới giữ được cô không ngã xuống. Cô bị đạn bắn vào, đập mạnh vào ngực anh, máu xộc lên, chực chờ được phun ra. Cô vẫn còn sót lại chút tỉnh táo, không muốn khiến anh quá đau lòng lo lắng nên cố hết sức nuốt lại, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra ngoài miệng.
A K nhanh chóng lao về phía trước lôi cổ gã đang núp trong xe ra quăng mạnh xuống đất, đoạt lấy khẩu súng rồi giẫm lên lưng như muốn nghiền nát xương sống của gã.
Gã kia hét lên bằng tiếng Campuchia. A K ngước mắt lên nhìn, thấy lưng Hạ Mộc Ngôn đầy máu thì đôi mắt đỏ vằn lên căm hận. Anh đạp mạnh lên lưng gã rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên, nã liên tiếp vào gáy gã, cho đến khi sọ óc ghê tởm của đồ cặn bã kia gần như nát bét thì mới ném mạnh súng xuống, quay người chạy nhanh về.
Lục Cẩn Phàm ôm chặt Hạ Mộc Ngôn gần như không đứng vững, một tay bịt lại vết thương mới bị trúng đạn, còn tay kia lau thế nào cũng không sạch được dòng máu đang trào ra từ miệng cô. Mắt anh đỏ bừng, ghì chặt lấy cô: “Đừng sợ… không sao đâu… Chúng ta đến bác sĩ ngay đây, lấy được đạn ra là sẽ ổn… Đừng sợ… Ngoan… Mộc Ngôn, không sao đâu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu…”
Tuy anh nói như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cả A K và Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Lục Cẩn Phàm mất bình tĩnh như vậy. Khi người Hạ Mộc Ngôn bất chợt đổ sụp xuống, Lục Cẩn Phàm cũng lập tức quỳ xuống theo. Anh vẫn ghì chặt cô vào lòng: “Em điên sao… Ai cho phép em đỡ đạn thay anh hả? Ai nói anh sẽ không tránh được? Ai cho phép em ngu ngốc lao vào như vậy hả?”
Hạ Mộc Ngôn đang mê man vì đau nhưng dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lục Cẩn Phàm. Cô nhếch môi muốn cười, nhưng máu trong miệng lập tức trào ra nhiều hơn. Lục Cẩn Phàm vội vàng lau tiếp cho cô, nhưng ống tay áo anh đã bị nhuộm đỏ mà máu trong miệng cô, cũng như vết máu sau lưng cô cứ trào ra như không bao giờ ngừng.
“Bà Lục…” A K nhìn thấy cánh tay Lục Cẩn Phàm ấn mạnh sau lưng Hạ Mộc Ngôn thì trái tim lập tức nặng như chì.
Loại vết thương ở vị trí dưới cổ như thế này….
Sao ông Lục có thể không thể nhận ra được rằng vết thương ở vị trí này… Chỉ kém vài centimet nữa thôi là sẽ mất mạng ngay lập tức chứ.
Đây chính là vết thương trí mạng!
Hạ Mộc Ngôn ngã vào lòng Lục Cẩn Phàm, rất muốn cười, nhưng cô biết, khi mình cười thì máu sẽ trào ra nhiều hơn, sẽ càng làm Lục Cẩn Phàm đau lòng hơn. Vì vậy cô không cười nữa, im lặng nhếch khóe miệng nhưng cũng chỉ được một thoáng, máu ở trong miệng không nhịn được lại trào ra càng lúc càng nhiều.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, hình như kiếp trước cô cũng từng chết như vậy ở trong ngục, máu trong miệng cứ chảy không thể ngừng được…
Đau quá.
Quả thật cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như sắp đến ngày tận thế của Lục Cẩn Phàm, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt khiến cho cô đau lòng đến như thế.
Cô cứ tưởng trời có sập thì anh cũng không thèm chớp mắt, nhưng hóa ra, anh cũng có vẻ mặt suy sụp như thế này.
Nước mắt dâng trào khóe mi, Hạ Mộc Ngôn không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn hòa cùng máu, vừa nhầy nhụa, vừa tanh nồng khiến người ta ghê tởm.
“Mặc… Lục Cẩn Phàm…” Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nâng hai bàn tay đầy máu lên như muốn chạm vào cánh tay bị máu cô nhuộm đỏ của Lục Cẩn Phàm. Cô vừa chạm vào, tay anh đã nắm chặt lấy. “Anh cho rằng, chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao… Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…” Trước mắt Hạ Mộc Ngôn trở nên tối sầm, cô gần như không nhìn rõ, ánh mắt trống rỗng sắp mất đi tiêu cự nhìn gương mặt của anh. Dường như cô nhìn thấy nước mắt… A… Nước mắt của Lục Cẩn Phàm… Vì muốn cô đi Anh mà người đàn ông này không từ thủ đoạn, không dao động, từng nhát khoét sâu vào trái tim cô. Vậy mà, hóa ra anh cũng có nước mắt…
“Đừng nói nữa, không cần nói nữa.” Lục Cẩn Phàm nhìn miệng cô đầy máu, buông tay cô ra, đặt lên khóe môi cô: “Đừng nói nữa, Mộc Ngôn, có gì thì chờ gắp được đạn ra rồi nói, chờ em khỏe rồi nói!”