“Cô ấy bị bệnh, là cháu bảo cô ấy ăn xong uống thuốc, rồi ngủ đến giờ.” Lục Cẩn Phàm nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn nhận ra người đến là ai, liền bước tới chào hỏi: “Chào cô họ, thật ngại quá, người giúp việc cũng không báo cho cháu là cô đến.”
Đây là Lục Bội Lâm, cô họ của Lục Cẩn Phàm, là con gái của em trai Lục lão gia, có thể xem như họ hàng xa. Nhưng quan hệ của họ hàng thuộc thế hệ của Lục lão gia rất thân thiết, cho nên đám con cháu thuộc thế hệ sau cũng đều sống tại Hải Thành. Bọn họ thường hay gặp nhau trong các buổi tiệc họp mặt của nhà họ Lục.
Lục Bội Lâm làm như không nghe thấy câu nói của Hạ Mộc Ngôn, lạnh lùng liếc cô một cái.
“Cho dù là thiên kim bảo bối nhà nào, nếu đã vào nhà họ Lục thì không thể xem đây như nhà mình được, chẳng có chút quy củ lễ phép nào cả. Cẩn Phàm à, cái gì nên quản lý thì vẫn phải quản lý, không thể dung túng như vậy được.”
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm xa cách lãnh đạm: “Đây là Ngự Viên, không phải nhà họ Lục. Cô ấy không cần tuân thủ quy củ gì cả.”
“Vậy thì không được. Tuy rằng bây giờ không phải là xưa kia, nhưng nếu con dâu nhà họ Lục mà không hiểu chuyện, lại còn luôn biếng nhác như vậy thì quả thật khó coi!”
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng cười khẽ một tiếng, không thèm để tâm đến lời nói đầy ác ý của bà ta. Thấy Hạ Mộc Ngôn đứng đó không nhúc nhích, anh thản nhiên nói: “Đứng mệt không? Đến đây ngồi đi.”
Hạ Mộc Ngôn bật cười. Ngay trước mặt Lục Bội Lâm, cô ngoan ngoãn bước đến ngồi bên cạnh anh.
Thấy bọn họ ngồi gần như vậy, vẻ mặt Lục Bội Lâm bất chợt có vài phần khó coi.
Cô con gái Lục Giai Tuyết đang ngồi bên cạnh Lục Bội Lâm vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn không mấy vui vẻ.
Chị Trần bê ra một bình trà ngon lúc trước mang từ nhà họ Lục về. Dưới sự ra hiệu của Lục Cẩn Phàm, chị lại lấy thêm bình nước ấm đặt lên bàn trà.
“Khỏe hơn chút nào chưa?” Lục Cẩn Phàm rót ly nước ấm cho Hạ Mộc Ngôn. Bây giờ cô đang bị cảm, không thể uống trà.
“Cả ngày không ăn thì ngủ, bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.” Hạ Mộc Ngôn ngồi bên cạnh anh cười, làm như không nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của hai mẹ con nhà kia.
“Cô cũng biết mình không ăn thì ngủ hả? Hết ăn lại nằm thì còn ra thể thống gì! Cẩn Phàm với cô kết hôn đã hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô về nhà họ Lục. Ai không biết còn nghĩ rằng Cẩn Phàm chúng tôi còn độc thân đấy.” Lục Bội Lâm bị ngó lơ hết nửa ngày, ngồi đó trợn trắng mắt: “Cô Hạ thật là nhõng nhẽo đủ chuyện, bị bệnh chút xíu thôi mà cũng khiến Cẩn Phàm bỏ Lục công ty, ở nhà chăm sóc bên cạnh cô.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn sang bà ta: “Cô họ, còn hơn một tuần lễ nữa mới đến đại thọ tám mươi tuổi của ông nội. Cháu đang chuẩn bị chờ đại thọ của ông nội rồi về thăm ông luôn.”
“Nếu đại thọ của ông cụ Lục mà cô cũng không về thì e rằng sau này cô không cần vào cửa nhà họ Lục nữa!” Lục Bội Lâm cười khẩy.
Mặt Hạ Mộc Ngôn không biến sắc, cô nhướng đôi mày xinh đẹp lên, ngữ điệu ngạo mạn: “Bình thường ông nội đã đủ bận rộn rồi. Cháu ít khi trở về chẳng phải là để ông nội có thêm thời gian yên tĩnh hay sao?”
Gương mặt Lục Bội Lâm cứng đờ, ánh mắt tràn đầy bất mãn.
Ý tứ trong câu nói của Hạ Mộc Ngôn chính là những người họ hàng thân thích bắn đại bác cũng không tới như bọn họ, vì ôm bắp đùi nhà họ Lục mà cả ngày réo ông ới ông ời để tranh thủ tình cảm, làm hại ông cụ Lục ngày thường không có cả chút thời gian yên tĩnh?
“Hứ! Đúng là cô nên trở về ít thôi, tránh để nhà họ Lục phải xem chừng sắc mặt của cô!” Vẻ mặt của Lục Bội Lâm thật khó chịu, giọng điệu cũng đay nghiến hơn: “Không biết Cẩn Phàm trúng bùa gì mà lại xem trọng cô nữa!”
Bởi vì giọng điệu và thái độ của Lục Bội Lâm, bà ta cứ mở miệng ra là chất vấn Hạ Mộc Ngôn mà Lục Cẩn Phàm cau mày.
Giọng nói của Lục Bội Lâm lại tiếp tục nâng cao thêm vài đề-xi-ben: “Ban đầu cô không biết điều, đã kết hôn rồi mà mặt mày vẫn nhăn nhó. Từ lúc kết hôn đến bây giờ mà trong bụng vẫn chưa có tin tức gì. Tôi thấy cô vốn chưa từng muốn sống an phận mà! Vậy cô còn chiếm cái danh phận bà Lục để làm gì? Mau ly hôn cho rồi, trả lại tự do cho Cẩn Phàm nhà chúng tôi! Con gái tốt muốn gả cho nó còn nhiều lắm, rất nhiều! Hải Thành rộng lớn như vậy, thiên kim nổi tiếng xinh đẹp xứng với Cẩn Phàm cũng phải trên cả chục nghìn người!”
Lục Cẩn Phàm chợt lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng: “Chị Trần, tiễn khách.”
Nhận thấy sự giận dữ trong giọng nói lạnh lùng của anh, Hạ Mộc Ngôn không hề lên tiếng. Cô chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, khẽ đè lòng bàn tay anh xuống, tỏ ý mình không để tâm đến những lời này.
Lục Bội Lâm vốn không có ý định bỏ đi, nên ngồi ở trên ghế sofa không chịu đứng dậy: “Cẩn Phàm, cô nói còn chưa hết đâu! Hôm nay cô cố ý đến Lục thị một chuyến, kết quả bọn họ bảo hôm nay cháu không đến công ty! Nếu cháu nhất quyết muốn tự lập thì đương nhiên chuyện của công ty quan trọng hơn. Ấy vậy mà cháu lại ở nhà chăm sóc Hạ Mộc Ngôn!”
“Cái gì nặng cái gì nhẹ cháu tự có chừng mực, không cần cô họ nhọc lòng.” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm vẫn lãnh đạm như cũ, vẻ khách khí ban đầu cũng đã không còn.
“Cô vốn là bậc trưởng bối, cũng không muốn ngồi ở đây nói lời khó nghe như vậy, nhưng không phải cô ta chỉ là cảm mạo phát sốt thôi sao? Đâu phải là bệnh nghiêm trọng gì mà cháu phải cố ý ở bên cạnh chăm sóc cô ta? Cô thấy tình cảm cô ta đối với cháu tuyệt đối không được như sự quan tâm của cháu đối với cô ta đâu.”