“Vui không?”
“Ừ! Vui lắm!”
“Vậy buổi tối cũng nên để cho anh được vui vẻ, phải không?”
“… Hả?”
Giọng anh trầm thấp khêu gợi trêu chọc bên tai cô: “Tối nay, xem em thể hiện thế nào, hửm?”
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn anh, cuốn sách dạy đánh cờ đang nắm chặt trong tay bỗng chốc như nặng nghìn cân…
Cô nhớ lúc vừa rồi ở bên trong đợi quá lâu có đi nhà vệ sinh một lần. Cũng chính lúc trong nhà vệ sinh thì cô phát hiện ra… phát hiện ra…
“Chuyện này…” Hạ Mộc Ngôn khẽ liếm môi, nhón chân ghé sát tai anh, khẽ thì thầm một câu.
Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Phàm cứng đờ.
Cô hắng giọng một cái, nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô lập tức ra vẻ sợ hãi, đưa cuốn sách dạy đánh cờ trong tay ra nhìn anh, vừa tủi thân vừa thèm muốn nói: “Vậy, có muốn em trả lại sách trước cho anh….”
Nói xong, cô làm ra vẻ cam chịu tạm giao cho anh thứ cô yêu thích.
Lục Cẩn Phàm gần như bị cô chọc cười.
Người phụ nữ này, nếu không chỉnh đốn thì còn vòi đến cả mặt trăng.
Đầu đường nhộn nhịp, người người qua lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn hân hoan cầm cuốn sách dạy đánh cờ trong tay bước đi.
Cô không hề quay đầu lại nhìn nét mặt bị cô chọc giận của anh.
Đối diện cách đó không xa chính là trung tâm thương mại lớn nhất Hải Thành. Hạ Mộc Ngôn nói: “Thật ra ở nhà em có rất nhiều trang phục thích hợp, còn có rất nhiều bộ mới mua về còn chưa bỏ nhãn. Hôm nay em chỉ mua áo khoác phù hợp là được.”
Nói rồi cô chợt nhìn đến một chiếc áo khoác dài bày trong tủ ở shop hàng hiệu trước mặt, định bước đến.
Kết quả eo ếch bất chợt căng lên, Lục Cẩn Phàm trực tiếp ôm cô quay lại.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh sát bên tai: “Mỏng quá.”
“…”
“Vậy cái bên cạnh thì thế nào?”
“Không được.”
“Bây giờ mới chỉ đầu thu thôi, em thấy cũng đâu mỏng lắm đâu…” Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt theo phản xạ cũng nhìn vào trong tìm kiếm xem có chiếc áo khoác nào dày hơn một chút không.
Cô còn chưa nhìn xong thì Lục Cẩn Phàm đã nắm tay cô dắt vào cửa hàng thương hiệu thời trang khác bên cạnh.
Chiếc áo khoác nhung dê màu trắng được trưng bày trong tủ kính phía trước cửa hàng đập vào mắt Hạ Mộc Ngôn. Độ dày vừa phải, có thể dùng hết mùa thu sang đến đầu đông. Kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng nhưng không làm mất đi đẳng cấp của thương hiệu lớn, là loại phong cách giản dị kinh điển.
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc giương mắt nhìn, thấy hình như Lục Cẩn Phàm khá hài lòng với bộ này.
Lục Cẩn Phàm vốn là người rất ít khi dạo phố mua sắm. Thế nhưng gu thẩm mỹ và mắt nhìn lại cực kỳ tinh tế.
Hạ Mộc Ngôn cũng thích cái này, liền quyết đoán gọi nhân viên tư vấn tìm giúp size phù hợp để thử.
Cô Lục áo khoác rồi đi qua đi lại trước chiếc gương sàn. Hai nhân viên tư vấn bên cạnh kinh ngạc tán dương: “Thưa cô, chiếc áo này hợp với cô quá! Da cô trắng, dáng người lại đẹp như vậy! Chiếc áo này Lục lên người cô nhìn hoàn hảo như Lục cho người mẫu vậy! Vô cùng phong cách!”
Theo phản xạ, Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên ghế sofa ở trước cửa tiệm.
Anh vẫn ngồi đó, tuấn tú, ngạo mạn, yên tĩnh.
Khí chất ấy cao Hạ lãnh đạm thanh tĩnh, không cho phép người khác xem nhẹ, tôn Hạ phi thường.
Mấy nhân viên tư vấn và nhân viên cửa hàng trong tiệm thi thoảng cũng liếc mắt len lén nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ trên ghế sofa. Ánh mắt của các cô đều sáng lên ngưỡng mộ tò mò. Còn có cô gái trẻ tuổi ôm ngực đỏ mặt, tim đập loạn, nét mặt cố nén nhưng cũng không che giấu nổi.
“Cửa hàng các cô còn có trang phục nam à?” Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn liếc sang khu trang phục nam sát cửa phòng thử quần áo.