“Cô tự lo cho mình trước đi.” Tần Tư Đình cười nhạo, nhìn Hạ Mộc Ngôn bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý, “Ngay cả lòng dạ người đàn ông của mình sâu cỡ nào cũng không dò xét được, mà cô còn ở đây âm mưu đóng vai chuyên gia tình cảm cho tôi.”
“Đàn ông lòng dạ càng sâu thì càng khiến người ta mê muội. Dù sao thì anh ấy cũng là chồng tôi, có sâu không lường được thì cũng là chồng tôi.” Hạ Mộc Ngôn lườm anh ta.
Tần Tư Đình hừ lạnh, “Cô cũng đủ tự tin, sao tối qua nhảy cửa sổ không tự tin như thế.”
“Tối qua tôi uống rượu, không được tỉnh táo lắm. Sao anh lại so đo với một người say rượu?”
“Già mồm át lẽ phải!”
Thấy hai người sắp cãi ầm lên, Lục Cẩn Phàm bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, “Được rồi, ngay cả ăn cũng không ngăn được miệng của hai người.”
Dứt lời, anh gắp vài món ăn bỏ vào bát trước mặt Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn đói bụng lâu rồi, dứt khoát làm lơ vẻ mặt thờ ơ mang theo vài phần giễu cợt của Tần Tư Đình, cầm bát đũa lên ăn.
Cuối cùng, khẩu vị của Tần Tư Đình tăng lên, anh ta ăn rất nhiều.
Hạ Mộc Ngôn thầm đắc ý. Cô đã nói rồi mà, dù sau này Lục Cẩn Phàm không làm Tổng Giám đốc nữa, tùy tiện mở một nhà hàng thì cũng có thể kiếm cả đống tiền vì món ăn quá ngon mà khách hàng đông nghịt.
Ngay cả quý công tử ngậm thìa vàng lớn lên, khẩu vị cực kỳ kén chọn như Tần Tư Đình cũng hài lòng về món ăn của Lục Cẩn Phàm.
Vậy mà Tần Tư Đình lại không chịu thừa nhận, chậc chậc.
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn và Tần Tư Đình bắn nhau chí chóe, Lục Cẩn Phàm cười nhạt không nói gì. Lúc này, điện thoại di động trên bàn rung lên, là tin nhắn của Lục Thiệu Tắc.
Anh lạnh nhạt nhìn mấy dòng chữ trên màn hình điện thoại, trong mắt nổi lên tia lạnh lẽo khó thấy.
Tần Tư Đình bỗng nhiên nói: “Hương vị món salad của cô làm rất đặc biệt, cô có thể làm cho tôi thêm một đĩa salad hoa quả không?”
Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, nở nụ cười vì Tần Tư Đình đột nhiên “nhận thua”, hào phóng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cách một bức tường ngăn phòng bếp và phòng ăn, Tần Tư Đình nhìn Lục Cẩn Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm lạnh lẽo, anh ném điện thoại lên bàn.
Trước khi màn hình tự động tắt, Tần Tư Đình nhìn lướt qua tin nhắn. Khoảnh khắc màn hình tự động tắt, anh bình tĩnh hỏi: “Ông ta cảnh cáo hay tuyên chiến?”
Lục Cẩn Phàm không hé răng, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Tư Đình hiểu rõ, cười nghiền ngẫm, “Cậu tính làm như thế nào? Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Lục Cẩn Phàm ngước mắt lên, vài giây sau mới thản nhiên nói: “Sẽ không có lần sau.”
Tần Tư Đình nhướng mày, “Hay là sắp xếp người có thân thủ lợi hại cho Hạ Mộc Ngôn. Cấp dưới của Nam Hành có vài vệ sĩ được huấn luyện khá tốt.”
***
Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm ở lại nhà Tần Tư Đình.
Trước khi về phòng khách nghỉ ngơi, Hạ Mộc Ngôn đưa mấy viên thuốc mình mang đến cho Tần Tư Đình.
Lần trước khi về nhà họ Hạ, cô đã lấy cớ bụng khó chịu lén đi vào phòng Hạ Hoằng Văn. Để tránh bị người có âm mưu phát hiện, cô chỉ lấy hai viên trong mỗi lọ thuốc. Như vậy cũng đủ cho Tần Tư Đình kiểm tra kỹ càng thành phần thuốc rồi.
Tần Tư Đình bỏ những viên thuốc đó vào lọ thủy tinh trong suốt, vừa quay lại thì thấy Lục Cẩn Phàm định dẫn Hạ Mộc Ngôn lên lầu nghỉ ngơi.
“Tôi nói này, hai người đừng xem nhà tôi là biệt thự nghỉ phép, nhớ chú ý tố chất của bản thân, ông đây còn ở dưới lầu đấy.” Trên mặt Tần Tư Đình lộ vẻ chó độc thân vô cùng khó chịu vào ban đêm, giọng điệu đầy ý cảnh cáo, “Tối nay hai người không được phép phát ra bất cứ tiếng động gì không nên có ở nhà tôi.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Lục Cẩn Phàm hời hợt liếc Tần Tư Đình, sau đó ôm Hạ Mộc Ngôn đi thẳng lên lầu.
***
Bởi vì tâm trạng ngày hôm nay thả lỏng triệt để, cho nên buổi tối Hạ Mộc Ngôn ngủ rất ngon giấc.