Lục Cẩn Phàm không nhìn về hướng đó, anh lại vuốt tóc Hạ Mộc Ngôn, thấp giọng hỏi: “Bớt giận chưa?” Hạ Mộc Ngôn gật đầu, mặc dù đúng là rất thoải mái, nhưng cô vẫn kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Bảo các cô ấy nói vài câu xin lỗi là được rồi.
Sau này em còn phải lăn lộn trong thương trường, không thể để lại nỗi ám ảnh quá lớn cho nhiều người thế này được.
Nếu không sau này bọn họ gặp em sẽ đi đường vòng mất.”
Trong phòng tiệc yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng cởi đồ sột soạt của cô Hàn.
Nghe Hạ Mộc Ngôn nói vậy, cô Hàn bỗng đỏ mặt nhìn cô, thật sự không muốn cải tiếp nữa, khóc lóc xin lỗi: “Xin lỗi Bà Lục, tôi thừa nhận là tôi cố ý tự đổ rượu lên người mình.
Tôi không nên rảnh rỗi đi gây sự, là tôi không đúng!”
Cô Hàn tưởng rằng có thể mượn cơ hội này để thoát thân, ai ngờ Hạ Mộc Ngôn chỉ nhìn cô ta một cái, trong mắt ánh lên vẻ như cười mà không phải cười.
“Tuy rằng tôi không có ý định làm lớn chuyện, nhưng nếu xin lỗi mà có thể giải quyết vấn đề thì còn cần đến cảnh sát làm gì nữa?” Gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Hạ Mộc Ngôn phủ một lớp giễu cợt mỏng manh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại pha lẫn nửa phần lạnh lùng.
Vừa rồi chẳng phải Hạ Mộc Ngôn này còn giả vờ ngây thơ trước mặt Lục Cẩn Phàm đó sao? Bây giờ là thế nào đây? Ý có Lục Cẩn Phàm chống lưng lại bắt đầu ra vẻ đúng không? Cô Hàn nghiên chặt răng kìm nén không lên tiếng.
Hơn nữa đang ở trước mặt ba mình nên cô ta phải tiếp tục giữ thái độ biết lỗi, đỏ mặt nói: “Chỉ là một ly rượu vang thôi mà, không cần…
không cần phải gọi cảnh sát đâu…”
Vừa rồi cô Lâm ngồi xổm dưới đất sống chết không chịu cởi quần áo bỗng nhiên đứng bật dậy, nói với ánh mắt đầy căm phẫn: “Lục tổng, e rằng đến anh cũng không biết rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn khinh người cỡ nào.
Dù anh không giúp cô ta thì cô ta vẫn có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi.
Cô ta thấy anh ở đây cho nên mới giả vờ hiền lành vô tội! Cô ta không yếu ớt như khi có anh ở đây thế này đâu! Thật khiến người ta buồn nôn mà!”
Hạ Mộc Ngôn nhướng mày: “Hóa ra đến tận bây giờ cô vẫn còn chấp nhất chuyện tôi không nể mặt các cô? Vừa rồi cô không nghe thấy cô Hàn nói lời xin lỗi sao? Tôi bị oan, chẳng lẽ đã có bằng chứng thuyết phục rồi mà phải mềm lòng
u?”
Cô Lâm liếc cô, sau đó nhìn sang Lục Cẩn Phàm, không tin anh thật sự có thể bị kỹ thuật diễn xuất của Hạ Mộc Ngôn lừa.
Rốt cuộc cũng không có nhiều người thích nhìn Hạ Mộc Ngôn đắc ý thế này.
Mấy cô thiên kim đứng sau thấy cô Lâm làm chim đầu đàn thì cũng dứt khoát hùa theo vài câu: “Đúng vậy, không ngờ Bà Lục lại diễn như thế…
Lục tổng, anh vừa đến là cô ấy liên tục vào lòng anh tỏ ra yếu đuối.
Sự thay đổi này thật sự khiến người ta sợ hãi thán phục…” Lần này, trong đại sảnh lại vang lên những lời phê phán ác ý và trắng trợn gần như giống nhau từ mấy thiên kim nhà giàu.
Rất nhiều người muốn nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn hồn bay phách tán, hoặc là bị bỏ rơi, hay là bị lạnh nhạt thảm hại.
Dù khí thể của các cô nàng không đủ mạnh mẽ trước mặt Lục Cẩn Phàm, nhưng họ không tin với những chỉ trích và hoài nghi của nhiều người như vậy mà Hạ Mộc Ngôn còn có thể giữ được thể diện.
Dù hôm nay không thể lột mặt nạ của cô thì cũng nhất định phải khiến cô làm trò hề cho thiên hạ mới được.
Lúc này cô Hàn cũng thừa cơ nhìn về phía Lục Cẩn Phàm với ánh mắt mong ngóng.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, giọng nói lanh lảnh của cô ta hơi run rẩy, thậm chí hơi kích động: “Lục tổng…
Chuyện vu oan Bà Lục em đã xin thứ lỗi và cũng nhận lỗi, nhưng vừa rồi cô ấy chế giễu em quá mức.
Trước giờ em luôn vô cùng cảm mến Lục tổng, em còn có ý định tìm cơ hội gặp anh trước khi anh kết hôn, vì cảm xúc không ổn định nên đã xảy ra chuyện nhảy lầu tự sát.
Việc này với em mà nói là quá khứ đáng xấu hổ, nhưng Bà Lục đã vạch trần vết sẹo của em và chế giễu em…
Thích một người không hề sai, huống chi còn là lúc Lục tổng chưa kết hôn, lẽ nào cô ấy không cần phải xin lỗi em sao?”