Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 677:





Lục Cẩn Phàm không trả lời cô, cũng không đứng chắn trước cửa. Đây là Ngự Viên, chị Trần và hầu hết người giúp việc trong nhà là tai mắt của ông nội, anh không thể tỏ thái độ quá lạnh lùng dứt khoát với Hạ Mộc Ngôn được. Cửa phòng vẫn mở rộng, cô không vào thì tùy, mà vào thì anh cũng không ngăn cản.





Vì anh xoay người đi vào mà vẫn để cửa mở nên Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh không phải đang làm việc mà đang xem tài liệu dịch. Máy vi tính trên bàn đang mở nhưng chỉ hiển thị màn hình nền, chứng tỏ anh mới mở máy ra chứ chưa dùng. Vài tài liệu của công ty được in từ máy in tự động trong phòng sách, đặt cạnh máy vi tính, chưa được ký tên, chứng tỏ đó không phải là những tài liệu cần ký duyệt gấp, cũng có nghĩa là đêm nay anh không quá bận.





Hạ Mộc Ngôn đi tới trước mặt anh khi anh đang tiện tay thu dọn tài liệu dịch, nhìn anh cất tài liệu lên giá sách.





Lục Cẩn Phàm không nói thêm câu nào trong lúc dọn dẹp. Chỉ là dưới ánh mắt “nóng bỏng” của Hạ Mộc Ngôn nhìn anh một hồi lâu, anh cầm tài liệu công ty bên máy vi tính lên. Trước khi mở ra, anh liếc nhìn cô: “Cô định ở đây ngắm tôi làm việc sao?”





“Không được sao?” Hạ Mộc Ngôn nghiêng đầu như đang cười, nhưng trong đáy mắt trong trẻo có tia sắc bén lạnh thấu xương.





Lục Cẩn Phàm không để ý đến cô nữa, cầm lấy tài liệu bắt đầu xem, coi cô như người vô hình.





Cô không chỉ trả chìa khóa, mà còn hoàn lại vốn đầu tư của Lục thị… Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh nhìn anh làm việc. Một lúc sau anh gọi điện thoại cho Thẩm Mục bàn bạc vấn đề liên quan tới tài liệu của công ty. Cô nhìn anh buông điện thoại, nhìn anh ký tên lên tài liệu, nhìn anh khi thì nhíu chặt đôi mày, khi thì không tỏ vẻ gì.





Cô tiếp tục ăn nốt bát canh táo đỏ ngân nhĩ, vừa ăn vừa đứng bên cạnh nhìn anh.





Cô ăn xong buông bát xuống, đưa tay lau vệt nước dính ở khóe miệng, rồi liếc nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng không thay đổi của kia. Cô giơ tay đè lên tập tài liệu trước mặt anh.





Lúc này anh mới dừng tay lại liếc nhìn cô: “Cô lại muốn làm gì?”





Hạ Mộc Ngôn chăm chú nhìn anh: “Anh cứ cho rằng tình cảm và tất cả sự nhẫn nại của tôi đều do tôi giỏi che đậy, giấu mình dưới lớp mặt nạ, chi bằng đêm nay tôi để anh nhớ lại Hạ Mộc Ngôn trước kia là người như thế nào.”





Nói rồi, nhân lúc anh chưa phản ứng, cô cúi xuống ghé người gần vào anh, mặt kề sát mặt anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Thật ra bỗng nhiên tôi cũng rất nhớ con người buông thả trước kia của mình. Không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn lấy thứ gì thì lấy thứ đó, muốn vứt bỏ cái gì thì vứt bỏ cái đó.”





Sau đó, cô bỗng ngả người về phía sau, ngay lúc Lục Cẩn Phàm không bao giờ không ngờ tới, cô ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, nhướng đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt tươi như hoa liếc nhìn anh: “Tôi muốn có được cái gì thì sẽ ra sức chiếm lấy cho bằng được. Anh là người mà tôi muốn có được, chi bằng anh dạy tôi làm thế nào để chiếm được trái tim anh một lần nữa đi?”





Lục Cẩn Phàm khẽ nhíu mày: “Ấu trĩ!”





Dứt lời, anh liền muốn đẩy cô ra khỏi người mình.





Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi vững vàng trên đùi, đưa tay ôm cổ anh, một tay bắt đầu chầm chậm miết từ bả vai anh ra phía trước. Vì nơi sống lưng của anh bị thương quá nặng lúc cứu cô mà hai ngón tay của cô rón rén lướt qua thật chậm.





Cô mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương sữa tắm dịu nhẹ. Cô chỉ khoác bộ váy ngủ mùa hè bằng lụa mỏng, bên trong trống không. Cách một làn lụa mỏng, cô thản nhiên ngồi lên cặp đùi rắn chắc của anh.





Hạ Mộc Ngôn mỉm cười nhìn anh, một tay nâng cằm anh, mặt kề sát mặt anh, chỉ cách môi anh một ngón tay, hơi thở vấn vít, như gần như xa.





“Hạ Mộc Ngôn, cô biết mình đang làm gì không?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế không hề né tránh, ánh mắt vẫn nhìn cô lạnh lùng châm biếm.





Hạ Mộc Ngôn không trả lời, nhìn cô vô cùng nóng bỏng, nụ cười cực kỳ rạng rỡ nhưng trong mắt không hề có chút ấm áp nào.





“Tôi ngồi trên đùi chồng mình thì có vấn đề gì?”





Ánh mắt anh u tối nhìn cô đang cười tươi như hoa, lãnh đạm nói: “Cái gì cũng phải hành xử đúng mực, đừng quá tùy hứng làm bậy.”





Nụ cười trên mặt Hạ Mộc Ngôn càng đậm hơn: “Tùy hứng làm bậy?”





Lục Cẩn Phàm lặng lẽ né tránh ánh mắt của cô: “Đứng lên đi, đừng ngồi đây!”





Hạ Mộc Ngôn khẽ cười, càng ép vào lòng anh, ghé đầu vào vai anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Được rồi, anh hôn tôi một cái, tôi sẽ đứng lên.”





Ánh mắt Lục Cẩn Phàm rất thờ ơ, dường như nhận ra cô đang muốn được ăn cả ngã về không, anh bất chợt không chút nể nang đẩy cô ra khỏi đùi mình.





Anh hành động rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp cảm nhận được phản ứng càng lúc càng rõ ràng của anh thì đã bị đẩy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK