“Em không muốn ăn mì bên ngoài.”
“Vậy em muốn ăn mì ở đâu? Của khách sạn à?”
“Em muốn ăn mì anh nấu.”
Anh không lên tiếng, Hạ Mộc Ngôn ngưng lại một chút, liếc sang thì thấy anh đang cúi xuống nhìn cô.
Cô lập tức dời mắt đi, vẫn tiếp tục dán mặt vào xem bộ phim mới công chiếu, thờ ơ nói: “Không được à? Vậy thì thôi.”
“Nếu đây là khách sạn Thịnh Đường thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bảo họ để dành một căn bếp trống cho anh xuống nấu mì. Nhưng khách sạn này là tự em chọn, anh không biết bây giờ họ có cho anh ra vào bếp của họ không.” Dường như Lục Cẩn Phàm cũng không có ý định từ chối, giọng nói vừa nhẫn nại vừa dỗ dành, dù cho cô cố ý làm khó hay thách thức thì anh cũng không có ý kiến gì.
“Ờ, thế thôi không ăn nữa vậy.” Giọng Hạ Mộc Ngôn vẫn thờ ơ, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại: “Dù sao em cũng nói đại vậy thôi. Muộn thế này rồi mà còn hành hạ người ta như vậy thì cũng không hay lắm.”
Phim cô mới mở trên điện thoại là của một đạo diễn nổi tiếng, mới bắt đầu đã là cảnh đánh đấm. Hạ Mộc Ngôn xem một lát liền cảm thấy đau đầu, lập tức chuyển sang phim khác.
Giọng anh lại vang lên bên cạnh cô: “Thèm ăn mì anh nấu lắm sao?”
Cô cũng không ngước mắt lên: “Ừ, vốn dĩ đang không thấy ngon miệng, mì gọi về có quá nhiều dầu mỡ, có ngon đến mấy thì cũng không quen.”
Anh không nói gì nữa, nhưng Hạ Mộc Ngôn cảm nhận được anh vén chăn bước xuống giường.
Giường chỉ còn lại một mình cô nằm, lúc này ánh mắt cô mới nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh đi thay quần áo. Chẳng lẽ anh muốn đi nấu mì cho cô thật sao?
Thật ra thì cô chỉ muốn kiếm cớ, không muốn anh ngủ cùng cô trên giường.
Nhưng đúng là cô hơi đói.
Lục Cẩn Phàm biết thừa cô đang cố tình hành hạ anh, cũng đang cố tình muốn tách anh ra. Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh thay sơ mi quần âu thì lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem phim trên điện thoại. Cô thầm thắc mắc, khách sạn này không giống khách sạn lớn như Thịnh Đường, lại càng không phải khách sạn được Tập đoàn Shine đầu tư, không dễ gì mà yêu cầu người ta sắp xếp một phòng bếp trống cho anh.
Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn không bao lâu thì anh đã đi ra cửa. Trong phòng lập tức im ắng, tiếng phim trên điện thoại của cô vang hẳn lên.
Hạ Mộc Ngôn thấy bỗng dưng mình trở thành một đứa trẻ con rất ngây ngô, đến cả cách phát tiết cũng ngây thơ, nhưng cô lại không kiềm chế được.
Đoán chắc Lục Cẩn Phàm phải mất một lúc nữa mới về, Hạ Mộc Ngôn đặt điện thoại xuống, bước xuống giường đến chỗ vali tìm ít kem dưỡng da. Sau đó cô cẩn thận xoa kem dưỡng da lên hết chỗ da lộ ra bên ngoài váy ngủ. Những chỗ nào có dấu vết mập mờ tím hồng đều bị cô chà xát thêm vài cái, hi vọng mấy vết này có thể mau tan. Nếu không thì cô cũng không thể cứ mặc quần áo dài tay cao cổ khi thời tiết mới chớm Thu được. Hơn nữa, nhiệt độ ở Hải Thành không thấp như Bắc Kinh mà vẫn còn hơi nóng. Sau khi cô quay về thì cũng không thể không đi gặp người khác.
Xoa đến nửa ngày, da cũng đỏ ửng lên thì cô mới cau mày quay về giường. Da cô bây giờ thật sự chỉ hơi mạnh tay một chút là đã để lại dấu vết, chẳng trách đêm qua anh như bị ma ám, liên tục phóng túng trên người cô.
Hạ Mộc Ngôn sầm mặt quay về giường, vén chăn lên chui vào. Mặc kệ bây giờ Lục Cẩn Phàm đi ra ngoài mua mì hay nấu mì, cô cứ cầm điện thoại lên xem phim tiếp, tránh cho đầu óc nghĩ vơ vẩn lan man sang chuyện khác.
Chợt điện thoại di động trong tay cô khẽ rung lên. Hạ Mộc Ngôn dừng một chút, tắt phim đi, mở WeChat ra nhìn thấy Lục Cẩn Phàm hỏi: “Em muốn ăn mì gì?”
Hạ Mộc Ngôn trả lời: “Có sẵn hải sản không? Mì hải sản cũng được.”
Dù sao thì nấu càng lâu càng tốt.
Anh gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói trầm thấp nhẫn nại: “Mới hạ sốt xong, không ăn được hải sản, đổi món khác đi.”
Hạ Mộc Ngôn tỉnh bơ nhắn lại: “Được, tùy anh.”
Sau đó điện thoại cũng im lìm, Hạ Mộc Ngôn lại liếc mắt nhìn tên và hình đại diện của Lục Cẩn Phàm.
Không phải anh vẫn định dùng ảnh của cô làm hình đại diện đấy chứ?
Thật ra mà nói thì bức ảnh này cũng rất đẹp.