Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601:





Cho dù xe tốt đến đâu, bình thường với tốc độ cực hạn như vậy, chắc chắn chiếc xe sẽ nát vụng trong nháy mắt. Người thường chẳng thể chịu nổi lực va đập lớn như vậy, huống chi vừa rồi ông Lục lại quay xe nằm ngang, vị trí va chạm là ở sườn xe. Khả năng chống va chạm của sườn xe không hề kiên cố như đầu và đuôi xe, hiển nhiên tình hình bên trong sẽ không thể tốt hơn bên ngoài là bao, không chừng còn nặng hơn những gì bọn họ nhìn thấy.





Giây phút Hạ Mộc Ngôn suýt bị chiếc xe hàng to lớn nghiền chết, ông Lục đã lấy mạng mình đổi mạng cho Hạ Mộc Ngôn.





Lúc anh đột nhiên tăng tốc lên cực hạn, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này.





Cho dù Phong Lăng từng vào sinh ra tử nhiều năm, đã gặp nhiều cảnh chết chóc, nhưng cảnh tượng vừa rồi thật khiến cô suốt đời khó quên.





Phong Lăng nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn, xoay người cô lại, đưa cô đi.





Quả thật Hạ Mộc Ngôn không còn bao nhiêu sức lực, thân dưới đỏ tươi và chất nhầy dính bên dưới khiến cô nhận thức rõ mình đã mất đi điều gì.





Tại sao lại như vậy?





Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?





Trong khoảnh khắc bị cưỡng ép xoay người dẫn đi, ánh mắt Hạ Mộc Ngôn trống rỗng, nhìn đăm đăm dưới mặt đất, bên tai vẫn nghe rõ tiếng từng giọt xăng trên xe Bentley rỉ xuống, một giọt, hai giọt…





Phong Lăng cưỡng ép đưa Hạ Mộc Ngôn lên chiếc xe việt dã màu đen đang đỗ cách đó không xa. Vừa mở cửa, đột nhiên bên kia vang lên một âm thanh, nghe như tiếng cửa xe biến dạng đã được cạy mở thành công.





Nghe thấy tiếng động này, Hạ Mộc Ngôn khựng người lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, toan xoay người trở về.





“Hạ Mộc Ngôn, cô đừng qua đó!”





“Lục Cẩn Phàm đang ở trong đấy, tôi nghe thấy tiếng bọn họ cạy mở cửa xe…”





Phong Lăng kéo cô lại, không cho cô chạy trở về.





Hiện giờ dưới tình huống đó, phỏng chừng khắp người ông Lục đều là máu. Nếu Hạ Mộc Ngôn qua đấy trong trạng thái này, đoán chừng cô sẽ bị đả kích không nhỏ.





“Phong Lăng, cô để tôi qua đó đi.”





“Hạ Mộc Ngôn!”





“Tôi xin cô…” Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn không nhịn được nữa, nấc nghẹn, nước mắt rơi từng giọt lăn dọc theo khuôn mặt nhếch nhác dính đầy máu, cố chấp nhìn về hướng kia: “Để tôi nhìn anh ấy một tí thôi… Tôi phải nhìn thấy anh ấy…”





Phong Lăng dồn sức kéo mạnh cô trở về, cả người Hạ Mộc Ngôn nhào vào lòng Phong Lăng. Phong Lăng đang định dìu cô vào xe thì đột nhiên cơ thể Hạ Mộc Ngôn mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.





“Hạ Mộc Ngôn!” Phong Lăng chấn động, vội vàng đỡ lấy cô. Sợ Hạ Mộc Ngôn xảy ra chuyện gì cho nên Phong Lăng trực tiếp dìu người vào trong xe. Lúc cúi đầu nhìn thân dưới đầm đìa máu của Hạ Mộc Ngôn, Phong Lăng vội vàng cởϊ áσ khoác màu đen bọc lấy thân dưới của cô, sau đó nhanh chóng liên lạc với đội cứu hộ và trung tâm cấp cứu.





Phong Lăng tận mắt nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bị đẩy ra khỏi chiếc xe kia. Ở tốc độ đó, một người bình thường bị đẩy xuống cũng sẽ bị thương, huống chi là trong bụng Hạ Mộc Ngôn còn có… Phong Lăng không dám nghĩ nữa, một tay cô cầm điện thoại, một tay nắm thật chặt tay Hạ Mộc Ngôn, nhưng lại chỉ cầm được một phiến băng lạnh thấu xương.





Cơ thể đầy máu của Hạ Mộc Ngôn như bị đông lạnh, từ tay đến mặt rồi đến cổ, chỗ nào cũng lạnh. Trong lúc hôn mê, cô vẫn luôn nhíu mày, mê sảng lẩm bẩm gì đó không rõ, cẩn thận nghe kỹ thì tựa như cô đang gọi tên Lục Cẩn Phàm.





*** Khi Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, cô cứ cho rằng mình chỉ mơ thấy một cơn ác mộng. Nhưng vừa rồi, cô chỉ mới nhúc nhích một cái thôi mà khắp người đã đau đớn, đau như xương và máu thịt toàn thân đều bị tháo ra lắp lại.





Trong tích tắc, cô gần như hoài nghi chuyện mình sống lại chỉ là giả. Hoặc có thể cô đã trở về giai đoạn đầy tuyệt vọng và khổ sở của mười năm sau.





Cô ngơ ngác nhìn trần nhà và vách tường trắng tuyết của bệnh viện. Thật lâu sau cô mới chậm rãi quan sát bốn phía.





Lại là bệnh viện.





Nhưng là phòng hồi sức cấp cứu.





Hạ Mộc Ngôn cảm giác hình như trên lỗ mũi mình có gắn hai ống cố định đang truyền dưỡng khí, cảm giác trên tay đang có vật gì đó kẹp lại, xung quanh còn có bàn điều trị đặt máy móc theo dõi, thỉnh thoảng còn có âm thanh nhỏ giọt.





Hạ Mộc Ngôn mở mắt, rồi lại nhắm mắt, một lát sau lại mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK