Nghe thấy tiếng rên đè nén của cô, anh nhếch môi hài lòng.
“Nhất định phải về.” Anh hạ giọng bên môi cô, hơi ngang ngược độc đoán giống như động tác thân dưới của mình, khiến cô muốn tránh cũng không tránh được: “Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cưới, về Hải Thành tổ chức, nhớ chưa?”
“Lỡ như lúc đó có kỳ thi hoặc hoạt động nào khác, giáo sư không cho em về thì phải làm sao? Chương trình học ở đây vốn chỉ có ba tháng, em thấy hay là…”
“Không về à?” Động tác của anh càng thêm tàn nhẫn, mấy lần tiếp theo còn sâu và mạnh hơn những lần trước.
Hạ Mộc Ngôn vốn ngồi máy bay đến tận trưa, bây giờ tinh thần và sức lực đã ỉu xìu, bị anh ức hiếp tàn nhẫn lại mạnh bạo thế này thì lập tức thở dồn dập, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bên môi chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào khán khàn: “Anh đừng…
A…
Em, em cố gắng hết sức là được…”
“Ngoan.” Lúc này anh mới hài lòng hôn lên môi cô hai cái, nhưng tốc độ thân dưới vẫn không chậm lại.
***
Có chuyện gì khiến người ta suy sụp hơn chuyện bị Boss Lục đè trên giường bóc lột gần hai tiếng đồng hồ không? Cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ngã xuống giường ngủ một giấc không biết trời trăng mây gió, vậy mà cô còn phải rời giường xuống lầu đến siêu thị gần đó để mua đồ nữa chứ?
Tuy rằng trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, nhưng vẫn không đủ.
Cũng may sau khi đến siêu thị, Lục Cẩn Phàm rủ lòng từ bi cho cô ăn vài thứ ở một quán ăn Tàu trước cửa.
Nhưng dù ăn no rồi mà cả người cô vừa mới bị anh “nuốt chửng” không lâu vẫn còn bủn rủn.
Vừa rồi lúc ra khỏi nhà, bắp đùi cô vẫn mỏi nhừ.
Nếu không phải vì sáng sớm mai Lục Cẩn Phàm phải lên máy bay, và thời gian đi mua thức ăn với cô chỉ có thể là tối nay thì cô thật sự rất muốn cắn chết anh.
Chỗ ở của cô nằm gần Đại học T, trong siêu thị gần đại học này có rất nhiều người.
Hạ Mộc Ngôn vừa đẩy xe mua sắm, vừa kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không.
Lúc ngước mắt lên cô thấy Lục Cẩn Phàm đang đứng ở phía trước cách đó không xa, trong tay anh cầm miếng dán giữ ẩm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da trắng trẻo hơn những người đàn ông khác có sự khác biệt rất lớn với miếng dán giữ ấm màu đỏ.
Anh đang xem mấy nhãn hiệu khác trên kệ, hỏi nhân viên bán hàng mấy loại khác nhau.
Mỗi lần Hạ Mộc Ngôn đến tháng đều sẽ bị đau bụng.
Vốn dĩ hồi nhỏ cô đã có chứng sợ lạnh, cho nên mỗi tháng mấy ngày đó quả thật đau bụng hơn người khác rất nhiều.
Chẳng qua là cô thường xuyên chịu đựng không nói ra, chỉ uống nhiều nước nóng để làm dịu.
Cô không ngờ ấy thế mà Lục Cẩn Phàm lại lựa miếng dán giữ ấm cho cô trong siêu thị.
Cô đẩy xe mua sắm tiến lại gần anh.
Người đàn ông này quả thật hấp dẫn từ đầu đến chân.
Rất nhiều cô gái đi ngang qua phần lớn đều là sinh viên xung quanh đây, ánh mắt khi nhìn anh đều toát lên vẻ hâm mộ và tò mò.
Hôm nay Lục Cẩn Phàm khÔng Lục đồ vest, cho nên không lạnh lùng khó gần như thường ngày ở công ty.
Cách ăn mặc hôm nay của anh rất nhàn nhã hợp mốt.
Tuy rằng khiêm tốn nhã nhặn, nhưng bất kể thể nào anh cũng vô cùng nổi bật trong đám đông.
Lúc Hạ Mộc Ngôn đến gần thì thấy anh đang nhã nhặn lịch sự hỏi nhân viên bán hàng cách dùng của mấy miếng dán giữ ấm này bằng giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Rũ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo ở Hải Thành, trở thành một người bình thường trong siêu thị thế này, anh như khoác lên mình một khí chất khác, ôn hòa như ngọc, khí chất xuất trần.
Dù Hạ Mộc Ngôn đã sớm gắn bó thân thiết với anh, thậm chí vừa nãy còn thân mật với nhau trên giường, nhưng lúc này đây cô vẫn không rời mắt được.
Người đàn ông này…