Suy nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, anh liền trở tay kéo lấy một cái khăn tắm đang treo trên giá, quấn lấy thân dưới.
Sắc mặt Phong Lăng rất khó coi, một chân giãy giụa trong nước, nhóc giận đến mức gần như lật đổ luôn cả thùng nước tắm, làm cho nước bên trong sánh cả ra ngoài hơn phân nửa. Mà toàn bộ chỗ nước đó đều tạt về phía Nam Hành đang tạm thời thu tay lại vì phát hiện ra giới tính của nhóc. Vào lúc anh nhìn thấy nước sắp tạt đến trên người mình, vô thức nhắm hai mắt lại trong hai giây thì Phong Lăng cũng kéo lấy một cái khăn lông bên cạnh, phủ lên trên đầu mình, che kín cả khuôn mặt. Ngay sau đó nhóc xoay người lại, ra tay đánh anh lại càng ác liệt, đầy ý giết chóc hơn.
Nam Hành cùng lắm cũng chỉ mới nhắm mắt lại hai giây mà thời điểm mở mắt ra đã nhìn thấy thiếu niên lúc ban đầu còn né tránh muốn bỏ chạy, hiện tại trong mắt lại tràn ngập sát ý đang tấn công về phía mình. Anh không lạnh không nóng mà cong môi lên, nhanh chóng tránh đi, nhân cơ hội này lại lôi phần ống tay áo đã bị kéo rách của đối phương xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cả cánh tay của Phong Lăng đều đã lộ ra ngoài, vị trí trước ngực như ẩn như hiện, ngay cả vòng eo vô cùng mảnh khảnh phía dưới đã cũng bị phơi bày hoàn toàn trước mắt người đàn ông. Anh không nhanh không chậm nói: “Thẹn quá hóa giận à? Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh không tầm thường, mà còn là con gái nữa? Nhóc chui vào đây bằng cách nào vậy?”
Phong Lăng giận dữ, nghiêng người sang đạp một chân lên tường, mượn lực lại đá về phía anh. Mà sau khi phát hiện ra tuổi tác cùng giới tính của Phong Lăng, Nam Hành cũng không chủ động tấn công nữa, chỉ phòng thủ qua quýt từng đợt, từng đợt đánh trả trong cơn giận dữ của Phong Lăng mà thôi. Một tay anh đẩy chân nhóc ra, rồi trở tay túm lấy người nhưng lại bị nhóc đá văng. Anh lại túm lấy, hoàn toàn không có nửa điểm nghiêm túc đánh nhau với người khác mà chỉ đang giả vờ đứng đắn trêu chọc một cô bé mới mười mấy tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, Phong Lăng đã chịu đủ cực khổ, gió tanh mưa máu gì mà chưa từng nhìn thấy, nhưng nhóc chưa từng bị đàn ông đùa giỡn. Nhóc tức giận đến mức hận không thể giết chết người này trong chớp mắt. Nhưng nhóc lại cảm nhận được người này tay chân rất nhanh nhẹn, nếu như anh thật sự muốn nghiêm túc đánh nhau thì e rằng nhóc cũng không phải là đối thủ.
Đồng thời qua khóe mắt, nhóc nhìn về phía quần áo của anh đặt ở cách đó không xa, hình như có súng.
Người có súng càng khó đối phó hơn.
Nhóc cố nén lửa giận, lại đạp một chân về phía anh. Ngay tại lúc Nam Hành đang định nhân cơ hội này lấy cái khăn mặt trên đầu nhóc xuống để nhìn cho rõ ràng xem rốt cuộc nhóc là ai thì Phong Lăng lại hung hãn húc đầu đập vào cằm của anh. Không ngờ người mới vừa nãy còn tấn công một cách quy luật, có trật tự vậy mà vào lúc này lại vi phạm quy tắc dùng đầu húc vào mình, đương nhiên Nam Hành không thể nào né tránh kịp, cằm liền bị đụng trúng, ê ẩm cả hàm.
Nam Hành đau tới mức trán nhăn lại, trong nháy mắt đang định ra tay thì Phong Lăng lại không có ý định dây dưa nữa. Nhóc nhanh chóng lắc mình né tránh bàn tay của anh, tung người nhảy lên thành bồn tắm. Nhóc thình lình lao về phía trước, chân giẫm lên tường của căn phòng gỗ không quá cao, đạp vài cái lấy đà nhảy ra ngoài!
Thấy cô nhóc đã chạy thoát, Nam Hành không hề tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ lạnh lùng nheo mắt lại nhìn cái lỗ hổng nứt toác phía trên căn phòng xông hơi này.
Trong cô nhi viện này mà lại có đứa trẻ có bản lĩnh như thế, lại còn là con gái, thân phận tuyệt đối không tầm thường. Anh vốn đang định thử căn cơ của cô nhóc này, sau đó thăm dò xem rốt cuộc cô nhóc có mục đích gì. Kết quả, mục đích cuối cùng của nhóc hiển nhiên không phải anh, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đào tẩu như vậy.
Chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Rốt cuộc nhóc có thân phận gì?
Tầm mắt thận trọng lãnh đạm của Nam Hành chậm rãi thu hồi, anh liếc mắt nhìn mảnh ống tay áo bị ném xuống đất.
***
Hôm sau, loa trong cô nhi viện vang lên, giọng nói hiển nhiên là của Viện trưởng Lâm, ông cho triệu tập tất cả đứa trẻ trong cô nhi viện đến khoảng sân trống đằng trước. Dù là nam hay nữ, toàn bộ đều phải ra sân trình diện.
Sau khi phát thanh, viện trưởng quay người lại, cung kính nhìn về phía Nam Hành đang mang sắc mặt lạnh nhạt âm trầm, không chút gợn sóng: “Anh Lệ, mấy đứa trẻ đó sẽ lập tức đến ngay. Chúng tôi vốn tưởng anh sẽ sàng lọc trên danh sách mà viện cung cấp, không nghĩ tới anh Lệ dù bận bịu cũng không muốn bỏ lỡ bất cứ đứa trẻ có tư chất, tiềm lực nào, muốn gặp từng người một, đây quả thật là may mắn của chúng…”
Nam Hành lạnh nhạt không lên tiếng, chỉ đứng trên ban công tầng hai trước sân, nơi này có tầm nhìn tốt nhất và rõ ràng nhất. Anh nhìn những đứa trẻ hơn mười tuổi dần dần xuất hiện trong sân trống, nam nữ nửa này nửa kia.
Bên này, viện trưởng còn chưa nịnh hót xong thì bọn trẻ phía dưới đã chạy tới. Vừa nhìn thấy rõ mặt người phía trên, cả đám liền kích động kêu lên.
Lệ Nam Hành, không ngờ chúng lại gặp được Lệ thiếu của căn cứ XI trong truyền thuyết!
Quyền lực của nhà họ Lệ có thể làm chao đảo giới quân đội, lại có căn cứ XI vô cùng thần bí, khiến người khác muốn hướng tới nhất. Hành tung của Lệ thiếu này cũng luôn luôn bí ẩn, là một người cao quý không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, Lệ thiếu trong truyền thuyết lại đứng trên tầng hai tòa nhà trước sân cô nhi viện của chúng.
Thậm chí anh còn đang nhìn chúng.