Trong lúc chiếc SUV màu đen cấp tốc phóng nhanh, điện thoại di động của anh bỗng đổ chuông. Anh nhìn sang dãy số hiển thị, bất giác cảm thấy bất an. Sự bình tĩnh xưa nay giờ đây bỗng bị cảm xúc rối loạn vô danh ảnh hưởng.
Anh nhận điện thoại, nghe người được anh phái đi hộ tống Hạ Mộc Ngôn về Hải Thành báo cáo khẩn cấp, chiếc SUV màu đen tiếp tục phóng về phía trước. Sau khi ổn định tốc độ xe, Lục Cẩn Phàm cầm vô-lăng bằng một tay, tay kia nhấn số, gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn.
Nhưng điện thoại của cô lại trong trạng thái tắt máy.
Trước khi lên máy bay cô đã sạc đầy pin điện thoại, bây giờ không thể nào hết pin được.
Anh lại gọi cho cô lần nữa, vẫn tắt máy. Í, hình như có người cóp truyện.
Mắt Lục Cẩn Phàm u tối, chắc chắn rằng tin tức Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên mất tích sau vài phút lên máy bay mà cậu kia nói tới không phải là tình huống mất tích đơn giản. Nếu A Đồ Thái cài người trong đội ngũ nhân viên ở sân bay Los Angeles, vậy e rằng toàn bộ nhân viên trên máy bay cũng đã bị khống chế.
Lục Cẩn Phàm gọi cho Hạ Mộc Ngôn hết lần này tới lần khác, trạng thái tắt máy khiến tim anh không ngừng chùng xuống.
Anh phóng như bay đến sân bay với tốc độ đáng sợ.
Lúc xuống xe, điện thoại của Lục Cẩn Phàm bỗng đổ chuông. Anh bắt máy, giọng của Nam Hành liền vang lên: “Không biết A Đồ Thái dùng cách gì để làm thông tất cả các chuyến bay từ Los Angeles về Hải Thành trong hai ngày qua. Bọn chúng không thể tra được chuyến bay của Hạ Mộc Ngôn, nhưng e rằng đã cài người trên tất cả chuyến bay trong mấy ngày nay, ẩn nấp trong cabin để sẵn sàng đưa Hạ Mộc Ngôn đi bất cứ lúc nào. Bọn chúng biết chỉ có Hạ Mộc Ngôn mới có thể uy hiếp được cậu, hoàn toàn không có ý định để cô ấy về Hải Thành thuận lợi. Tin tức này là tôi mới vừa nhận được, Hạ Mộc Ngôn đã lên máy bay rồi sao? Có còn kịp không…”
Trong khi nghe điện thoại, Lục Cẩn Phàm trông thấy ba vệ sĩ từ trong sân bay đi ra, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Mộc Ngôn đâu, cảm giác may mắn hiếm có lập tức bị hiện thực đánh tan.
***
Los Angeles hiếm khi có bão cát, vậy mà bây giờ gió lớn đầy trời và cát vàng không biết từ đâu thổi tới dường như nhuộm vàng cả thế giới. Sương mù dày đặc và áp suất thấp tận đến khi trời dần tối.
Vẫn chưa nhận được tin tức của Hạ Mộc Ngôn từ người được phái đi.
Lục Cẩn Phàm đứng trước cửa sổ, cả đám người phía sau đều im phăng phắc, không ai dám mở miệng nói câu nào. Tất cả đều đang nóng lòng chờ tin tức từ những người khác.
Nhìn cát vàng đầy trời, trái tim Lục Cẩn Phàm như bị khoét thủng, trong đầu toàn là hình ảnh Hạ Mộc Ngôn mềm mại tựa vào lòng anh tối qua, ánh mắt của cô tràn đầy mong đợi khi thì thầm nói chờ anh về Hải Thành sẽ chuyển tới Ngự Viên.
“Ông Lục… Hôm nay hành tung của đám người A Đồ Thái rất bí mật. Bọn chúng biết rõ tầm quan trọng của Bà Lục, bây giờ đắc thủ e rằng là đang cố ý làm tiêu hao sức lực và thời gian của chúng ta…” A K mới từ bên ngoài về, bước nhanh tới.
Lục Cẩn Phàm ném điện thoại sang bên, giơ tay xoa nhẹ mi tâm, nhưng dù xoa cỡ nào cũng không làm tan được vết nhăn sâu ở giữa chân mày.
Bỗng, điện thoại di động vừa bị ném lên bàn reo lên, tiếng ồn ào bất ngờ kia khiến Lục Cẩn Phàm khựng lại, liếc qua thì thấy số điện thoại của Hạ Mộc Ngôn.
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm nặng nề, trong lòng đã đoán được điều gì đã xảy ra, anh cầm điện thoại để bên tai, không chờ đối phương lên tiếng đã trầm giọng nói: “Nói ra điều kiện của mày đi, đừng làm hại cô ấy.”
“Ồ, Mr. Control quả là sáng suốt hơn người, thậm chí còn chưa nghe giọng mà đã đoán ra được rồi…”
Đó là một giọng nói trầm khàn và lạnh lẽo, pha lẫn chút thâm trầm và tang thương do bị khói lửa chiến tranh kích thích trong thời gian dài.
Nghe thấy đó là giọng nói của chính A Đồ Thái, sắc mặt Lục Cẩn Phàm đột nhiên lạnh đi rất nhiều.
Thời gian qua toàn là thuộc hạ của hắn ra mặt làm việc, hiếm khi hắn đích thân ra tay, lần ra tay này mục tiêu chính là Hạ Mộc Ngôn.
Thủ đoạn của A Đồ Thái trước giờ luôn rất tàn nhẫn, người bị hắn đích thân nhắm vào chắc chắn sẽ không được đối xử tốt.
“A Đồ Thái, nơi này là Los Angeles, không phải địa bàn Campuchia của mày. Tao cảnh cáo mày, không nên làm việc tùy tiện, nếu người của tao mà mất một sợi tóc, tao sẽ cho mày biết thế nào là trả giá đắt.” Lục Cẩn Phàm lãnh đạm, lạnh lùng nhìn ra cát vàng đầy trời bên ngoài.