Lăng Phi Phi phát cáu nhưng không dám nổi giận với Phong Lăng.
Cô ta lại đảo mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn nãy giờ vẫn nằm im bất động.
Cô ta có cảm giác Phong Lăng lạnh lùng khó gần này như đang âm thầm bảo vệ cho Hạ Mộc Ngôn.
Chỉ là người phụ trách một phòng giao dịch nho nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không thế, vậy mà quan hệ cũng rộng thật.
Rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh lại.
Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt một lát.
Tuy rằng yên tĩnh, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Quy Ngôn lại mở mắt ra.
Hôm nay bên ngoài không có mưa, nhưng tiết trời thành phố T khá lạnh.
Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh máy điều hòa, tuy rằng không lớn nhưng dưới sự tĩnh lặng, âm thanh này trở nên vô cùng rõ ràng.
Tiếng thổi vù vù làm người ta khó mà đi vào giấc ngủ.
Ký túc xá ở đây đóng cửa lúc chín giờ rưỡi.
Trong bóng đêm, Hạ Mộc Ngôn âm thầm cầm điện thoại lên, mở màn hình nhìn.
Điện thoại không có, tin nhắn cũng không nốt.
Trong bóng đêm, màn hình điện thoại sáng trưng có chút chói mắt.
Hạ Mộc Ngôn mở nhật ký cuộc gọi gần đây, nhìn cuộc điện thoại ban ngày cô đã gọi cho Lục Cẩn Phàm.
Cô chắc chắn di động đã kết nối.
Nhưng bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn im lìm.
Hạ Mộc Ngôn khẳng định điện thoại không hỏng, còn kiểm tra cả số dư tài khoản, rõ ràng điện thoại không bị cắt hoạt động.
Hạ Mộc Ngôn ấn tắt màn hình, được một lúc sau lại bật sáng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Quả thật là một cuộc điện thoại cũng không có…
Vốn điện thoại còn khá đầy pin, nhưng Hạ Mộc Ngôn cứ thỉnh thoảng lại mở lên nhìn, tới lui mấy lượt thì pin gì cũng cạn sạch.
Tuy rằng Phong Lăng đeo tai nghe, nhưng mắt vẫn chú ý đến động tĩnh bên này.
Cô rất muốn khuyến Hạ Mộc Ngôn cứ gọi điện thoại cho Lục Cẩn Phàm đi, đừng dùng dằng như vậy nữa.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hạ Mộc Ngôn như vậy, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn lựa im lặng.
Cuối tuần, Lăng Phi Phi kiên trì mời mọi người ăn cơm, cho dù bọn họ có thoái thác thế nào thì cô ta vẫn muốn mời, bảo là muốn giao lưu tình cảm một chút.
Dù gì bọn họ cũng ở chung ba tháng, cũng xem như đã từng là bạn cùng phòng.
“Cô muốn ăn gì?” Lăng Phi Phi thấy Bạch Vi và Phong Lăng không để ý mình, vì vậy lôi kéo cánh tay Hạ Mộc Ngôn hỏi.
Vốn Hạ Mộc Ngôn muốn tránh, nhưng lại bị Lăng Phi Phi quấn chặt.
Thêm nữa, bọn họ còn phải sống chung hơn hai tháng, dù sao cũng không nên làm căng quá.
Vì vậy, cô không phản ứng gì, thuận miệng nói: “Tùy cô, cái gì cũng được.”
“Nghe nói có một nhà hàng Ý gần Đại học T, ông chủ là đầu bếp Michelin ba sao nổi tiếng thế giới.
Hôm nay tôi mời mấy người ăn nhà hàng đó nhé?”
“Cũng được, người mới là cô, ăn gì cô cứ chọn, tôi không có ý kiến.” Bạch Vi khá dễ tính.
Phong Lăng thấy thái độ Hạ Mộc Ngôn vẫn rất nhẫn nại, có vẻ chỉ xem Lăng Phi Phi là đại tiểu thư không hiểu chuyện, quen thói được nuông chiều nên cũng chẳng thèm tính toán, mặc kệ cô ta.
Hạ Mộc Ngôn không từ chối, vì thế Phong Lăng đương nhiên cũng đáp: “Tùy cô.” Thấy tất cả đều đồng ý, Lăng Phi Phi nói tiếp: “Được lắm, vậy lần này tôi mời khách.