Cô vừa nhìn thấy lãnh đạo thành phố lia mắt về phía mình thì đã có người ngồi bên cạnh hạ giọng nhắc nhở: “Hạ tổng, cô ngồi sai chỗ rồi, đây là ghế của Tổng Giám đốc Lục.”
Bây giờ Hạ Mộc Ngôn mới nhìn xuống bàn họp. Không lẽ cô thật sự ngôi nhầm ghế rồi sao?
Bảng chữ in vàng trước mặt cô chính là tên Tập đoàn Shine, còn bảng in tên Tập đoàn MN lại ở phía bên kia của vị lãnh đạo thành phế.
Bình thường hiếm khi Hạ Mộc Ngôn phạm phải lỗi căn bản này, nhưng hôm nay vì suy nghĩ quá nhiều nên mới để xảy ra nhầm lẫn như vậy. Tuy chuyện không lớn, nhưng đúng là cực kỳ mất mặt.
Hạ Mộc Ngôn lúng túng, đang định đứng dậy thi một giọng nói trầm thấp chợt vang lên ngay bên cạnh: “Cứ ngôi di.”
Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại, chẳng phải đây chính là Tổng Giám đốc Lục của Tập đoàn Shine sao.
Từ sau khi cô lặng lẽ chuồn khỏi Quốc tế Oran thì cũng không liên lạc gì với anh. Đã cách bao ngày rồi, hôm nay hai người mới gặp lại nhau.
Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cái, vẫn chuẩn bị đứng dậy. Nhưng cô mới nhấc người lên khỏi ghế thì chợt có một lực mạnh đè vai cô xuống.
Anh bình thần lên tiếng: “Ngồi đâu cũng như nhau thôi. Khó khăn lắm Tổng Giám đốc Hạ mới có thời gian đến họp, không cần phải đi qua đi lại đâu, cô cứ ngồi đi.”
Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm dời mắt, không lên tiếng. Lục Cẩn Phàm cũng cười khẽ, rút tay khỏi vai cô, bước đến vị trí có ghi tên Tập đoàn MN rồi ngồi xuống.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng đều kinh ngạc.
Tổng Giám đốc Lục thì hiển hòa dung túng, còn Tổng Giám đốc Hạ lại kiêu ngạo thờ ơ, chuyện gì đang xảy ra đây….
Tuy nhiên, trước đây họ cũng có nghe phong thanh hình như giữa hai người này có gì đó mập mờ. Những người lão luyện trong thương trường và giới chính trị cũng biết nhà họ Hạ và nhà họ Lục từng có quan hệ thông gia. Thế nhưng họ không dám nhiều lời, tất cả đều im lặng, lẳng lặng thờ ơ.
Hơn nữa, Tổng Giám đốc Lục cũng không quan cách chuyện mình ngồi bên tay trái hay bên tay phải của chủ tọa, nên đương nhiên bọn họ cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Thấy tất cả mọi người đã yên vị thì không ai nói gì nữa.
*** Cuộc họp chỉ bàn đến một vài hạng mục cải tạo sân vận động. Đến nửa sau cuộc hợp thì có người nêu lên nghỉ vấn về bản thảo thiết kể công trình xây dựng hiện tại, đặt câu hỏi vì sao nửa chừng lại có thêm một hạng mục kiến trúc không hề liên quan? Chẳng lẽ đây là thiết kế của Tập đoàn MN sao?
Bất chợt phát hiện ra vấn để này, lập tức cả phòng họp hoàn toàn im ắng. Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị đứng lên giải thích thì lãnh đạo thành phổ lại nói muốn thảo luận những hạng mục khác có liên quan với Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine, cho nên tạm dừng cuộc họp, một tiếng nữa sẽ tiếp tục.
Sau đó Lục Cẩn Phàm và lãnh đạo thành phố cùng đi ra ngoài.
Nhưng cuộc họp còn chưa tiếp tục thì Hạ Mộc Ngôn đã bị gọi ra ngoài. Một thanh niên tóc vàng mắt xanh nói tiếng Trung rất trôi chảy đang đứng ngoài đợi cô.
Hạ Mộc Ngôn chưa từng gặp người này, còn đang cảm thấy kỳ lạ thì anh ta đã vội vàng đưa danh thiệp ra.
Nhìn thấy tên in trên danh thiếp thì cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta là Dane?
Là kiến trúc sư nổi tiếng ở Anh? Hơn ba năm trước, anh ta đã thiết kế hàng vạn công trình cho Tập đoàn Shine, gây chấn động giới kiến trúc trên cả thế giới, là một kiến trúc sư hàng đầu có thể gặp mà không thể cầu.
Hạ Mộc Ngôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng lúc này vị lãnh đạo thành phố yêu cầu được gặp riêng cô, để bàn bạc về chuyện có thêm thiết kế kiến trúc trong sân vận động. Nét mặt Hạ Mộc Ngôn đang ngưỡng mộ vì bất ngờ được gặp một kiến trúc sư nổi tiếng thi lập tức lạnh đi.
Chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, suy cho cùng, trách nhiệm cũng thuộc về Tập đoàn MN, cô có tránh cũng không được.
Sau khi khách khí chào tạm biệt Dane thì Hạ Mộc Ngôn đi vào phòng nghỉ mà lãnh đạo thành phố bước vào trước đó.
Sau khi đi vào phòng nghỉ, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy có mấy vị lãnh đạo thành phố và người phụ trách Bộ Xây dựng đều đang ở đây. Có lẽ họ muốn giữ thể điện cho Tập đoàn MN nên mới không phê bình ngay trong cuộc họp. Nhưng chắc bây giờ họ muốn nghe cô đưa ra cách giải quyết rồi.
Hạ Mộc Ngôn còn thoáng lo sợ, không ngờ ba năm nay mình cẩn trọng từng ly từng tí, xem mọi trở ngại đều là vặt vãnh, vậy mà không ngờ mới về nước chưa được bao lâu đã bị một cú đau.