Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1325:





Còn nếu không phải là thợ sửa điện thì rõ ràng người này vô cùng nguy hiểm.





Vậy thì càng phải cẩn thận.





Phong Lăng ngồi ở một góc khác của sofa, dời tầm mắt khỏi bóng lưng Lệ Nam Hành, trơ mắt nhìn súng của mấy người kia đang chĩa vào anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc cô gửi tín hiệu ra bên ngoài, với lại cô chỉ cần làm động tác ra tín hiệu hoặc bất kỳ một động tác nào khác ngay lúc này thôi thì e là tính mạng của Lệ lão đại sẽ chôn vùi dưới họng súng của mấy người này ngay lập tức.





Nhân lúc mấy người kia không quá chú ý vào mình, cô nhanh chóng nhìn về phía người phục vụ đang đứng. Sau khi người phục vụ nhìn thấy động tác của mấy người kia cũng chẳng nói chẳng rằng, giống như một người thường tự bảo vệ bản thân, không liên thủ với ai, cũng không phải là gián điệp của bất cứ ai, chỉ lặng lẽ lùi sang một bên.





Thấy người phục vụ như thế, Phong Lăng đã vô tình nhận được ám hiệu của anh ta.





Bây giờ không phải là lúc khiêu chiến, cần phải tiếp tục ẩn giấu, gắng giữ tỉnh táo, tiếp tục diễn đi.





Nhưng đến tận bây giờ bên phía nhà vệ sinh bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì, đoán chừng nhà vệ sinh ở tầng này đã được người phục vụ nghĩ cách khóa lại rồi, không ai vào trong được cả, cũng sẽ không ai phát hiện ra được Proan với cái đầu đẫm máu đang ngất xỉu ở trong đấy.





Lúc này David nghiêng đầu châm một điếu xì gà, tay vẫn đặt trong túi áo như cũ, ngón tay đặt trên báng súng, khuôn mặt đen kịt nhìn chằm chằm vào thợ sửa điện kia tận bốn phút đồng hồ.





“Vẫn chưa sửa xong à?” Bấy giờ David mới lạnh lùng hỏi một câu, trong mắt hiện rõ vẻ bực bội.





“Vấn đề chủ yếu nằm ở bên tổng nguồn điện kia, cần người của chúng tôi nối lại dây điện ở tổng nguồn thì chỗ này mới có điện lại được.” “Thợ sửa điện” đang ngồi thay dây điện ở đó không quay đầu lại mà đáp lời: “Nhưng nguyên nhân đúng là dây điện bị cháy, có lẽ các dây điện màu đỏ trong các phòng khác đều bị cháy hỏng, tôi thay nó trước, chờ bên tổng nguồn điện nối dây lại là được.”





Nói xong anh lại lấy một dây điện màu đỏ từ trong hộp dụng cụ ra.





Người phục vụ vừa thoáng thấy dây điện màu đỏ trong tay anh kia thì dời mắt đi chỗ khác, liếc qua chỗ Phong Lăng. Phong Lăng nhận được tín hiệu thì lại liếc mắt qua eo của người đàn ông có vóc dáng thấp bé đang đứng gần cô nhất.





Cô chậm rãi lui về phía sau một bước, tựa người lên ghế sofa, nghiêng đầu liếc nhìn quần áo của người đàn ông có vóc dáng thấp bé kia. Lúc nãy cô đã để ý thấy bên hông gã có hơi phình lên. Sau khi được người phục vụ nhắc nhở thì xem ra bom mìn thường được bọn phần tử khủng bố này trang bị để tự cháy hoặc tự nổ trong lúc nguy hiểm đã được quấn lên trên người gã này.





Bình thường thì bom mìn chúng trang bị có thể nổ trong phạm vi khoảng trăm mét, chỉ cần một tên ôm bom thôi cũng đủ để liều chết chung với những người xung quanh rồi. Còn trong tình huống đêm nay, tuy bọn chúng không đến tìm chết, chỉ nghĩ cách tự vệ, nhưng dựa vào thói quen xưa nay thì nhất định sẽ có tên quấn thứ này ở trên người.





Muốn để cho tất cả mọi người vào đây ứng viện, cô nhất định phải dỡ bỏ bom mìn ra để đảm bảo toàn bộ thành viên sẽ không chết chùm ở đây. Đây là nhiệm vụ thứ hai tối nay của cô, còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ thám thính nữa, bởi vì chuyện này có liên quan đến an nguy của các thành viên trong căn cứ, cũng liên quan đến tỉ lệ thành công của nhiệm vụ lần này.





Lệ Nam Hành đã bắt đầu chuẩn bị lắp đặt dây điện màu đỏ kia vào, Phong Lăng đặt tay ở phía sau lưng, chậm rãi rút một con dao găm rất ngắn rất nhỏ nhưng vô cùng sắc bén đã giấu sẵn trong váy ra.





Đây là thứ vừa nãy Lệ lão đại đã đưa cho cô trong lúc về phòng bao, lúc đầu đi vào không thể mang bên mình được vì sẽ bị soát người. Cô vốn đang suy nghĩ xem sau này phải hành động thế nào khi trên người không đem vũ khí theo, kết quả không chỉ lấy được súng trên người Proan mà còn được Lệ lão đại mạo hiểm đi vào đưa cho một con dao găm.





Cô quét mắt nhanh một vòng sau lưng gã đàn ông thấp bé kia, sau khi xác định được đại khái các huyệt vị ở sau lưng gã thì nhanh chóng ra tay một cách lưu loát, vung tay đâm mạnh ngay vào vị trí dưới cổ chừng bốn centimet của gã đàn ông thấp bé. Trong chớp mắt đối phương xoay người lại vì chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại cảm thấy tê dại, rốt cuộc Phong Lăng cũng thấy được cổ của gã, cô lặng lẽ giơ tay lên cứa ngay một đường vừa dài vừa sâu.





Trong phòng bao quá tối, mà toàn bộ đèn flash điện thoại lúc này đều đang soi về chỗ của Lệ Nam Hành.





Vả lại Phong Lăng cũng đang đứng ở chỗ tối.





Không ai biết được trong chớp mắt đã có một tên đồng bọn chết dưới tay Phong Lăng.





Gã đàn ông vóc người thấp bé kia ngay cả cơ hội hét thành tiếng cũng không có, cuống họng đã bị cứa rách. Gã trừng lớn hai mắt muốn kêu cứu nhưng chẳng tài nào nói thành tiếng, gã cứ trừng mắt nhìn cô như thế được vài giây, bởi vì cơn đau tê dại ở sau lưng mà ngay cả sức lực đưa tay lên kéo đồng bọn ở bên cạnh cũng không có, gã cứ im hơi lặng tiếng như thế mà chết đi.





Trong nháy mắt khi gã ngã xuống, Phong Lăng đưa tay lên đỡ được người, chẳng màng đến máu của đối phương đã nhuộm thẫm lên váy của mình, cứ để gã đàn ông đã chết đi một cách lặng lẽ dựa vào người mình như lúc nãy. Đồng thời trong lúc chưa bị người ta nghi ngờ, cô lại đưa dao găm lên mò ra phía sau lưng gã, cắt quần áo sau lưng gã ra, từ từ dùng dao găm chặt đứt các dây điện bom mìn trên người gã, đồng thời cũng cắt đứt kích nổ của quả bom.





Sau khi xong xuôi mọi việc, cô lại nhìn người phục vụ đang đứng ở cạnh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK