“Tôi thích xe nào thì có liên quan gì? Xe của tôi đâu có rơi xuống biển? Tôi cũng không cần đổi xe.” Hạ Mộc Ngôn hừ lạnh.
Từ cửa sổ, anh nhìn xuống bãi đỗ xe ở phía dưới, xe của Hạ Mộc Ngôn đang đỗ ở dưới đó. Anh cười nhạt: “Vừa rồi trợ lý của em tới làm gì?”
Hạ Mộc Ngôn đứng phía sau anh, bất mãn nói: “Ngay cả một trăm đồng mà vị Tổng Giám đốc nào đó của Tập đoàn Shine cũng không cho tôi, vậy tôi không được phép nhờ người tới đưa tiền cho mình sao? Nhưng tôi còn chưa kịp nhận tiền thì anh đã trở về rồi. Tiểu Bát hoảng sợ cất ví tiền rồi lập tức bỏ đi, đến cũng như không!”
Anh liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộc Ngôn tránh ánh mắt anh, viện cớ muốn đi vệ sinh, liền xoay người trở về phòng ngủ.
Nếu lấy tiền và điện thoại di động trong túi ra ngay, cô sợ Lục Cẩn Phàm đi vào nhìn thấy, nên cầm túi và cả thẻ sim do chị Trần mua giúp vào phòng tắm. Ngồi trên bồn cầu, cô nhẹ nhàng lắp sim vào điện thoại, rồi khởi động máy. Xác định điện thoại di động đã sử dụng bình thường, cô mới đắc ý đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Sau đó cô đi ra ngoài, giấu điện thoại đi, đợi khi cần dùng sẽ lấy ra.
Cho tới lúc chị Trần nấu cháo xong, mời cô ra ăn, Hạ Mộc Ngôn mới đi ra ngoài. Khi chị Trần múc cháo ra bát cho cô, Lục Cẩn Phàm đi ngang qua bàn ăn, nhìn thoáng qua Hạ Mộc Ngôn. Nhận ra dáng vẻ của cô lúc này rõ ràng là bình tĩnh hơn trước, như là có chỗ dựa nào đó, anh xoay người, bóng lưng cao lớn đi vào phòng sách.
Hạ Mộc Ngôn ăn cháo, giương mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Cẩn Phàm khuất sau cửa phòng sách, tim đập hơi nhanh.
Hẳn là anh không phát hiện chứ?
Vào phòng sách, Lục Cẩn Phàm tiện tay mở máy vi tính dưới giá sách, phần mềm giám sát qua camera đặt ở cửa trước nhanh chóng chiếu lại cảnh xảy ra nửa tiếng trước, kể cả cảnh Tiểu Bát nhét xấp tiền và điện thoại di động vào tay Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộc Ngôn lại giấu vào trong túi áo.
Anh nhướng mày, mỉm cười tắt màn hình, rồi xoay người đi ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi bên bàn ăn cháo. Vết thương trên cổ do chiếc nhẫn của Mặc Bội Lâm gây ra ở nhà họ Lục đã nhạt đi rất nhiều. Vết thương trên mu bàn tay do cô tự gây ra, chỉ khi nào bị ướt thì mới có cảm giác đau buốt. Hôm qua do cô tắm, mu bàn tay vốn sắp lành lại đỏ lên, nhưng cô lại không để ý cứ ngồi ăn, màu đỏ trên mu bàn tay hiện ra rất rõ ràng.
Thấy cô hoàn toàn thờ ơ với vết thương của mình, Lục Cẩn Phàm nhìn một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Ăn xong tôi thoa thuốc lên tay cho em, trong vòng một ngày đừng để bị ướt nữa.”
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn xuống, đây là vết thương mà trong tình thế cấp bách cô đã cố ý gây ra. Cô mím môi: “Không cần đâu, chỉ rách chút da thôi, để vậy cũng sẽ tự lành mà.”
Lục Cẩn Phàm kéo tay cô tới. Khi Hạ Mộc Ngôn muốn rụt lại, anh giữ tay cô, ngắm nhìn lớp da non rất mỏng trên vết thương vẫn còn rịn ra chút máu, có dấu hiệu nhiễm trùng vì bị ướt khi tắm.
Hạ Mộc Ngôn cau mày muốn rút tay lại, ngẩng đầu lên thì lại thấy anh không cho cự tuyệt nói: “Phải thoa thuốc.”
Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Hạ Mộc Ngôn vội vàng nhìn qua chỗ khác, nhưng tay thì không sao rút lại được.
Hạ Mộc Ngôn muốn rút tay lại nhưng không được, cho đến khi cô bất đắc dĩ gật đầu, thì Lục Cẩn Phàm mới buông tay cô ra.
Sau khi ăn cơm, quả nhiên anh kháng kháng đòi thoa thuốc cho cô. Anh buộc cô ngồi trên sofa, lật mu bàn tay lên về phía anh. Động tác thoa thuốc của thật nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau. Nhưng thoa thuốc sao có thể không đau, Hạ Mộc Ngôn cố chịu đựng, không kêu, chỉ mím môi nhìn động tác dịu dàng không thể tưởng tượng nổi của anh.
Biết cô khó chịu như thế nào, nhưng Lục Cẩn Phàm cũng không nói toạc ra, chỉ là động tác trên tay hết sức kiên nhẫn.
Chị Trần từ bếp đi ra nhìn thấy cảnh này, nhất thời tươi cười, nhẹ nhàng quay lại bếp, tránh quấy rây hai người.
“Để tôi tự làm được rồi.“ Thoa thuốc tay phải xong, còn lại tay trái, Hạ Mộc Ngôn đưa tay định lấy thuốc trong tay anh.
Anh ãn cô xuống: “Đừng lộn xộn!”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, không nói gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. Cho tới khi anh buông tay cô ra, cô mới lập tức nhích lui về phía sau càng xa càng tốt, giữ khoảng cách với anh.
Lục Cẩn Phàm đặt thuốc qua một bên, nhìn cô ngồi trên sofa cách mình hơn một mét, nhíu mày: “Em không cần lúc nào cũng nôn nóng tỏ rõ lập trường cho tôi thấy. Tôi biết cảm nhận của em, tôi sẽ cho em thời gian.”
Có thể nhìn ra được, Hạ Mộc Ngôn đã không còn đặt nặng trong lòng chuyện ba năm trước. Đặc biệt là khi tất cả chân tướng đã phơi bày trước mặt thì cô không thể không buông bỏ.