Nghe tiếng máy bay trực thăng càng lúc càng đến gần, Lục Cẩn Phàm quả quyết kéo tay Hạ Mộc Ngôn đi vòng ra sau căn nhà gỗ đi vào rừng.
“Em đứng yên ở đây, nếu có thấy ném bom thì cũng đừng chạy loạn ra ngoài. Họ sẽ không ném bom trên diện rộng đâu, chỉ ném bom ở một phạm vi nhỏ để gây rối đám người kia thôi. Trong bom có chứa khói mù, mười phút sau mới tan hết.” Lục Cẩn Phàm dẫn Hạ Mộc Ngôn đến bên khe suối nhỏ, định cởi áo sơ mi trên người anh ra.
Hạ Mộc Ngôn hiểu ngay ý anh, vội vàng ngăn anh lại, rồi gỡ dải băng quấn trên cổ tay mình ra. Dù sao dải băng này có quấn trên tay cũng không có tác dụng gì.
Sau khi tháo dải lụa ra, cô quay người nhúng khăn xuống suối và gấp lại, làm động tác đưa khăn lên bịt mũi rồi hỏi anh: “Là như thế này à?”
Lục Cẩn Phàm tặng cô một ánh mắt tán thưởng. Nhưng khi nhìn thấy vết bỏng rất nặng trên mu bàn tay cô thì anh thoáng sững lại vài giây rồi mới nói: “Em ở yên đây đừng nhúc nhích, chờ anh quay lại.”
Chờ anh quay lại.
Lại là bốn chữ này.
Hạ Mộc Ngôn theo phản xạ đưa tay nắm lấy cổ tay anh: “Anh muốn làm gì? Em đi với anh!”
“Vừa rồi anh mới nói gì mà không nhớ sao?” Lục Cẩn Phàm đảo mắt nhìn cô: “Lúc nào cũng phải nghe lời anh, không được cậy mạnh.”
“Lục Cẩn Phàm, bây giờ em đã đi theo anh đến nơi hang hùm miệng sói này rồi, còn có thể trốn đi đâu được nữa chứ. Thay vì để em ở lại đây một mình không biết phải sợ hãi chờ đợi anh bao lâu, thì cứ cho em đi theo anh đi được không?”
Anh bình tĩnh nhìn ra bên ngoài. Tuy ở đây không bị máy bay trực thăng ném bom xuống, nhưng một mình Hạ Mộc Ngôn ở lại cũng có thể gặp phải nguy hiểm không lường trước được. Chưa nói đến chỗ này ở ngay sau bãi mìn, mà một khi đám tội phạm liều mạng kia chạy trốn về hướng này, bọn chúng sẽ phát hiện ra cô ngay.
Đây là rừng rậm, không có nơi nào an toàn tuyệt đối.
Cô đi với anh hay ở lại một mình thì cũng đều chịu nguy hiểm không lường được.
Anh chỉ do dự chừng hai giây rồi dắt tay cô dẫn ra ngoài.
Nét mặt Hạ Mộc Ngôn dãn ra, một tay cầm dải băng mới vừa được thấm nước, một tay được anh dẫn đi.
Hiện tại bên trong doanh trại đã chuẩn bị hành động. A Cát Bố và Dali bình tĩnh phân công từng nhiệm vụ. Từ lúc bọn chúng trang bị từng lớp mai phục dày đặc cho đến khi nhiều trực thăng như vậy bao vây đến mức không kịp đối phó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mặc dù ở đây đã có biện pháp phòng ngự khi bị máy bay trực thăng tấn công, nhưng bọn chúng không ngờ lại có nhiều máy bay trực thăng đến như vậy, càng không ngờ đến cả cảnh sát cơ động Mỹ cũng tiếp viện. Bọn chúng thật sự đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của Lục Cẩn Phàm với những thế lực ở Mỹ trước kia. Nếu chỉ tính riêng người của căn cứ XI thì bọn chúng còn có thể đánh bạo chơi lớn một lần. Nhưng bây giờ có nhiều trực thăng tiếp viện như vậy, trong khi người dưới trướng hắn lại không được nghỉ ngơi suốt từ đêm qua đến giờ, phần thắng từ trăm phần trăm giờ tụt xuống dưới năm mươi phần.
Sau khi thoát được nhóm lính tuần tra thì Hạ Mộc Ngôn vẫn bị anh giấu ra đằng sau, chỉ có thể lặng lẽ ló đầu nhìn sang hai bên. Cô lo lắng hơn chính là sức khỏe của Lục Cẩn Phàm, không biết anh có thể trụ được bao lâu nữa.
Máy bay trực thăng dù có số lượng nhiều nhưng tạm thời không thể hạ cánh ngay. Khoảng thời gian chờ đợi này mới là thời điểm nguy hiểm nhất cho hai người họ.
Căn nhà gỗ của Lục Cẩn Phàm lúc trước đang bị bọn chúng dốc toàn lực lục soát, không thể quay về. Họ quay về là tìm con đường chết.
Đang lúc hai người di chuyển sang một hướng khác đằng sau căn nhà gỗ thì bất chợt Lục Cẩn Phàm nhìn thấy một trong tên lính tuần tra phía đối diện cửa sổ của căn nhà gỗ đã phát hiện ra họ. Anh lặng lẽ lên cò súng, đồng thời kéo Hạ Mộc Ngôn xuống, đẩy cô vào lùm cỏ đằng sau căn nhà gỗ.
“Nằm xuống, không được lên tiếng!”
Lục Cẩn Phàm nhanh chóng lấy cỏ rơm phủ kín người Hạ Mộc Ngôn, rồi nắm chặt khẩu súng bên hông, dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa đống cỏ mà Hạ Mộc Ngôn đang ẩn nấp.
Nhưng ngay lúc này, người phía trước đã đi vòng đến, thình lình giơ súng lên chĩa về phía Lục Cẩn Phàm.
Những tên tuần tra khác không chú ý đến hướng này, chỉ riêng tên này như muốn lập công mà giơ cây súng trường lên nhắm về phía anh.
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn hắn. Rõ ràng khẩu súng trường trong tay hắn có lực sát thương mạnh hơn hẳn so với khẩu súng của anh.