Tần Tư Đình cười khẩy, rõ ràng không tin: “Thật không vậy? Hôm nay tôi có bị ngộ độc không?”
Lục Cẩn Phàm: “Cậu có thể nhịn đói không ăn.”
Dứt lời, Lục Cẩn Phàm đã đi vào phòng bếp. Thấy Hạ Mộc Ngôn đang rửa rau, anh đi qua: “Còn muốn rửa gì nữa không? Anh giúp em.”
Hạ Mộc Ngôn không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chăm chú rửa rau: “Không cần đâu, một mình em làm được rồi. Bình thường hẳn là trong nhà bác sĩ Tần có người giúp việc dọn dẹp hoặc nấu cơm thường xuyên nên trong nhà bếp chẳng thiếu thứ gì cả, rất dễ tìm, một mình em có thể giải quyết được.”
Trong lúc nói chuyện, cô xoay người sang chỗ khác lấy dao bào để bào vỏ khoai tây, quay lưng về phía Lục Cẩn Phàm.
Anh đến gần từ phía sau, giúp cô thắt lại dây tạp đề.
“Dây lưng bị lỏng sao? Vừa rồi tay em dính nước nên thắt đại chứ cũng không để ý lắm.” Hạ Mộc Ngôn ngoái nhìn ra sau, sau đó ngước lên cười với Lục Cẩn Phàm.
Cô cười dịu dàng rồi quay lại tiếp tục rửa rau, dáng vẻ nghiêm túc khiến Lục Cẩn Phàm nhìn không rời mắt.
Trong phòng bếp dường như rất hài hòa. Đến tận bây giờ Tần Tư Đình vẫn nghi ngờ sâu sắc, Hạ Mộc Ngôn này là thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng đụng nước, thế mà nay lại xuống bếp?
Anh ta lắng tai nghe ngóng, trong phòng bếp không có tiếng lộn xộn hay tiếng nồi niêu xoong chảo đổ vỡ. Trong yên ổn có trật tự lại hài hòa và yên tĩnh. Tiếng rửa rau thái quả giống như tiết tấu rung động nhất có thể trấn an lòng người trên thế gian.
Hạ Mộc Ngôn thật sự biết nấu ăn, nhận thức này khiến Tần Tư Đình bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
“Chao ôi, tối qua toàn ăn đồ mặn, bây giờ lại toàn món rau quả.” Hạ Mộc Ngôn đột nhiên ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn Tần Tư Đình đang ngồi trên ghế sofa chiêm nghiệm cuộc sống: “Bác sĩ Tần, chắc là anh rất quen thuộc khu vực gần đây, có thể ra siêu thị mua giúp tôi một con cá tươi và chút thịt để xào với rau được không?”
Tần Tư Đình nhướng mày, ngạc nhiên quay sang nhìn cô: “Cô bảo tôi đi mua ấy hả?”
“Chẳng lẽ còn muốn tôi đi?” Hạ Mộc Ngôn giơ hai bàn tay còn dính nước lên: “Tôi vẫn đang rửa rau thái quả, nếu giờ mà đi thì quá tốn thời gian.”
“Chồng cô đâu?” Tần Tư Đình tùy ý khoác một tay lên lưng ghế sofa.
“Cẩn Phàm đang giúp tôi, anh ấy không quen thuộc khu gần nhà anh cho lắm.” Hạ Mộc Ngôn nói xong, lại cười ha ha với anh ta: “Bác sĩ Tần, làm phiền anh giúp một tay một chân, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải nhịn đói đấy!”
“Phiền phức!”
Tần Tư Đình không kìm được mà mắng chửi, nhưng vẫn đứng lên, nhặt áo khoác vắt lên khuỷu tay, sau đó cầm chìa khóa xe, sải bước ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn định trở lại tủ bát thì thấy chỉ mới một lúc mà Lục Cẩn Phàm đã giúp cô rửa rau và phân loại xong xuôi.
Sau đó cô lại thấy anh mặc sơ mi quần dài chia đều gia vị cần thiết của mỗi món ăn vào chén. Anh vốn cao ráo, bây giờ đứng đây làm những việc này, từ đẳng cấp tinh anh rơi xuống thành người đàn ông của gia đình thế này mà vẫn có thể toát ra sự dịu dàng ấm áp chết người.
Phần lớn những việc cô phải làm đều đã được anh làm xong, cho nên Lục Cẩn Phàm hoàn toàn không phải đang giúp cô, mà rõ ràng là cô đang giúp anh.
Chậc, nói vậy, vừa rồi câu mà Lục Cẩn Phàm nói với Tần Tư Đình ở ngoài phải đổi thành: Được ăn cơm do Lục Cẩn Phàm nấu, tuyệt đối là phúc ba đời của Tần Tư Đình!
***
Tần Tư Đình mua cá sống và thịt tươi về theo yêu cầu của Hạ Mộc Ngôn, vứt túi mua sắm ở phòng bếp rồi không màng tới bọn họ mà quay đầu đi lên phòng tắm lầu hai rửa tay.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy, bèn lại gần nói thầm với Lục Cẩn Phàm: “Nghe nói bác sĩ nào cũng có thói quen mỗi ngày rửa tay mấy chục lần, xem ra đúng là vậy thật.”
Lục Cẩn Phàm cười, không nói gì, cánh tay lộ ra ngoài tay áo sơ mi của anh rất hoàn mỹ và mạnh mẽ, động tác đặt nồi lên bếp rất thuần thục và đẹp trai.
Hạ Mộc Ngôn vừa thái thịt mới được mua về, vừa nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Tần thật sự là vì từ nhỏ đã thích học y nên mới từ bỏ quyền thừa kế công ty nhà họ Tần, kiên quyết làm bác sĩ sao?”
Giọng của Lục Cẩn Phàm hờ hững: “Không phải.”
“Hả? Không phải? Vậy chẳng lẽ anh ấy bị ép buộc?” Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc.
Lục Cẩn Phàm không trả lời tiếp. Lúc cụp mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn cắt thịt, thấy lưỡi dao sắc bén gần như kề sát ngón tay cô, mặc dù không cắt vào tay nhưng anh vẫn không khỏi nhíu mày, hờ hững nói: “Em ra sau vườn hái chút rau xanh để làm salad đi. Em làm một đĩa salad rau quả đơn giản là được rồi.”