Hạ Mộng Nhiên ở phía sau chợt sáp lại gần: “Vậy thì đơn giản thôi, không phải ba có một bộ bàn cờ ngọc cổ đầu đời Đường sao? Mang nó ra tặng cho ông cụ Lục, hoặc cầm bàn cờ đến đây đổi lấy sách dạy đánh cờ. Chỉ cần ông chủ quán này không ngốc, nhất định ông ta sẽ chọn đổi sách dạy đánh cờ cuối đời Đường đổi lấy bộ bàn cờ đầu đời Đường!”
Nói xong, Hạ Mộng Nhiên như muốn thể hiện tốt hơn trước mặt Lục Cẩn Phàm một lần, chủ động cầm điện thoại di động lên như muốn gọi điện thoại về nhà.
Lục Cẩn Phàm chỉ tập trung nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em rất muốn tặng vật này sao?”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu, ánh mắt mong mỏi nhìn anh: “Nhưng dùng bàn cờ của ba em đổi thì có thể đổi được không?”
Lục Cẩn Phàm điềm nhiên cong môi: “Không cần.”
Dứt lời, anh dắt tay cô đi thẳng vào hội quán trước mặt, bỏ Lục Hạ Mộng Nhiên còn đang gọi điện thoại bên ngoài.
Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không biết Lục Cẩn Phàm dẫn cô đi thẳng vào là có tính toán gì.
Rõ ràng ông chủ hội quán cờ cổ này có quan hệ rất quen thuộc với anh. Vừa nghe nói Lục Cẩn Phàm tự mình đến thăm thì ông đã đích thân ra nghênh tiếp.
Ông chủ họ Hứa, tầm bảy tám mươi tuổi, râu tóc hoa râm, đeo kính viền vàng, khi nói lên bổng xuống trầm theo âm điệu cổ xưa.
Ở trong hội quán, Hạ Mộc Ngôn còn tưởng mình không cẩn thận đi vào chốn cổ đại, vô cùng cổ kính. Cô có thể thấy được mỗi phiến cửa, mỗi cái bàn, cái ghế ở đây đều được đóng lắp tỉ mỉ, giá cả sẽ không hề rẻ.
Quả thật có không ít ngọa hổ tàng long trong thành phố phồn hoa nhất nước này.
Hạ Mộc Ngôn vốn định nói rõ mục đích đến đây với ông chủ Hứa, kết quả người hầu lại mời cô vào phòng khách uống trà, còn lại một mình Lục Cẩn Phàm bước vào trong nói chuyện.
Xem ra họ có vẻ rất quen thân. Hoặc ông chủ Hứa này là trưởng bối của người nào đó mà Lục Cẩn Phàm quen biết. Nhưng cô nghĩ, đối phương sẽ không dễ dàng chắp tay nhượng lại món đồ yêu Hạ loại này đâu.
Chỉ sợ dù Lục Cẩn Phàm có đưa ra giá tiền cao hơn thì cũng sẽ không dễ dàng như thế.
Vậy cuối cùng họ đi vào bên trong để làm gì?
Còn thần thần bí bí….
Hạ Mộc Ngôn uống trà không cẩn thận để bị sánh trà ra ngoài, cô bèn vẽ vẽ trên bàn để giết thời gian.
“Bà Lục, ngoài cửa có cô Hạ nói đi cùng với cô và Lục tổng. Chúng tôi không thể xác nhận thân phận của cô ấy nên không thể cho cô ấy vào. Cô ấy nói cô ấy là em gái của cô.” Ngoài cửa chợt có người hầu đi vào cung kính hỏi cô: “Có để cô ấy vào không ạ?”
Hạ Mộc Ngôn không ngờ không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào hội quán này.
Nếu cô ta bị ngăn ở ngoài cửa…
Vậy thì, cứ tiếp tục chờ ở bên ngoài đi.
“Tôi không biết.” Cô nói rồi lại uống một hớp trà, làm như việc này không liên quan đến mình.
Người hầu rất lễ phép, cung kính gật đầu rồi lui ra ngoài.
Gian phòng trang nhã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh này, Hạ Mộc Ngôn thật sự cảm thấy không dám để Hạ Mộng Nhiên đi vào, sợ làm ô nhiễm không gian nhà người ta.
Ở ngoài cửa hội quán, sau khi Hạ Mộng Nhiên nghe được câu trả lời thì tức giận đứng ngoài không ngừng giải thích, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không được phép đi vào.
Chưa được mấy phút thì Hạ Mộng Nhiên gọi điện thoại vào.
Rõ ràng là cô ta muốn chất vấn Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn đặt điện thoại về chế độ yên lặng rồi ném sang một bên không để ý đến.
Điện thoại gọi đến bốn, năm cuộc, cuối cùng cũng buông tha, màn hình yên lặng tối đi.
Chắc khoảng hơn hai tiếng sau, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đi nhà vệ sinh. Từ nhà vệ sinh ra ngoài, cô chợt nhìn thấy cánh cửa gian phòng bên trong mở ra, cho nên vội vàng bước nhanh đến nhìn.
Lục Cẩn Phàm và ông chủ Hứa cùng nhau ra ngoài. Nhìn thấy quần áo anh chỉnh tề không chút thay đổi, lúc này Hạ Mộc Ngôn mới thở phào một cái.
Vừa rồi chờ đợi quá lâu, cô cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.