Hạ Mộc Ngôn đành phải đồng ý.
Nhưng nếu vậy thì hai ngày đó cô sẽ không thể về Hải Thành để mừng sinh nhật.
Ban đầu cô đã hứa với Lục Cẩn Phàm nhưng phải thay đổi, không biết anh có giận cô không.
Hạ Mộc Ngôn cầm di động ngây người trong chốc lát, rồi gọi cho Lục Cẩn Phàm.
Sau khi Lục Cẩn Phàm bắt máy thì nghe thấy cô ấp úng ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì mà chột dạ đến mức không nói nên lời thế?” Hạ Mộc Ngôn đành phải thú thật: “Ban nãy em mới nhận được điện thoại của Giáo sư Lâm.
Ông ấy đã sắp xếp cho em một suất dự liên hoan lửa trại hàng năm của Đại học T.
Chuyện đã sắp xếp rồi nên em không thể không đi, cho nên thứ Bảy này em không thể về Hải Thành…”
“Tuần này không về Hải Thành?” Lục Cẩn Phàm đang ở công ty, cúi đầu lật tài liệu, bình tĩnh nói vào điện thoại: “Giáo sư Lâm xem em là sinh viên đáng tự hào của ông ấy trong khóa này thì cũng không thể trắng trợn cướp người của anh như thế.
Em định cứ trải qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi không có anh bên cạnh sao?”
“Không phải…” Cô thật sự rất muốn về.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô xa Lục Cẩn Phàm lâu như vậy.
Đã sớm quen với việc sáng đi làm, tối về nhà là có thể ôm ấp người kia, bây giờ buộc phải chia cách thế này, cô thật sự cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Lục Cẩn Phàm bỏ tài liệu xuống, nới lỏng cổ áo, yên lặng chốc lát rồi nói: “Liên hoan lửa trại gì vậy? Em không thể không đi à?”
“Tiêu chuẩn có hạn, Giáo sư Lâm cố ý giữ lại cho em một suất.
Việc này thật sự không từ chối được, sau khi định rồi thì không thể thay đổi.
Em nghĩ nếu quả thật sinh nhật năm nay không mừng vào dương lịch thì mừng vào âm lịch vậy, tháng sau em sẽ về.” Giáo sư Lâm nể mặt cô như vậy, cô không thể phụ ý tốt của người ta.
“Liên hoan lửa trại của các em có cần trang phục lộng lẫy không?”
“Không cần, đây cũng không phải tiệc tùng gì.
Tuy nhóm sinh viên khóa này của Giáo sư Lâm đều đến từ tầng lớp thượng lưu, nhưng rất nhiều sinh viên ở Đại học T vẫn là người bình thường.
Đây lại không phải là ngày kỷ niệm thành lập trường, hắn là không long trọng vậy đâu.”
“Tất cả sinh viên của Đại học T đều đi à?“.
“Gần như vậy, nhưng tiêu chuẩn có hạn.
Tổng cộng chắc có khoảng vài trăm người.”
“Vài trăm?” Giọng anh bỗng lạnh lùng: “Những tên công tử ăn chơi trác táng trong nhóm sinh viên mới này của Giáo sư Lâm chỉ có mười mấy người.
Để bọn học chung lớp với em là anh đã đủ nhẫn nại lắm rồi, em còn muốn dự liên hoan lửa trại với vài trăm người?”
Thứ Bảy, liên hoan lửa trại bắt đầu diễn ra vào lúc sáu giờ tối ở bờ sông cách Đại học T không xa.
Hai bên bờ sông dọc theo thành phố T, gió đêm rất lạnh, thổi vào rừng cây rậm rạp hai bên bờ vang lên tiếng xào xạc.
Bốn người trong phòng trọ các cô vừa khéo đều có suất trong nhóm tiêu chuẩn, Hạ Mộc Ngôn vẫn mặc quần áo bình thường, ba người kia cũng ăn mặc đơn giản.
“Oa, không ngờ con sông này lại đẹp như vậy, đèn hai bên bờ cũng đẹp mắt, chúng ta cùng chụp chung một tấm ảnh đi!”
Lăng Phi Phi đề nghị.
Đúng lúc Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa tìm được cơ hội chụp ảnh với Tô Tuyết Ý vì không muốn bứt dây đồng rừng, có nghe thấy đề nghị này thì đồng ý ngay.
Sau khi bọn họ chụp ảnh xong, Hạ Mộc Ngôn bảo Lăng Phi Phi cũng gửi cho mình một tấm.
Cô lưu ảnh lại, chắc chắn khuôn mặt của Tô Tuyết Ý trong ảnh rất rõ ràng thì mới gửi ảnh chụp cho Phong Lăng.
Chín giờ tối hôm đó.