Tuy thường ngày ba cô không phải là người quá khiêm nhường, nhưng địa điểm ông chọn để tiếp khách cũng đều là các câu lạc bộ tương đối yên tĩnh hoặc nhà hàng có phong cách rất cổ điển.
Đây là lần đầu tiên ông chọn một nơi nhìn hình thức có vẻ trẻ trung như thế này.
Tuy nhiên, lui tới nơi này là những người lắm tiền, không sang thì cũng giàu.
Đây được xem là một trong những câu lạc bộ lớn nhất ở thành phố T.
Nếu như ba cô muốn tới đây bàn việc hợp tác làm ăn hoặc tiếp khách, gặp gỡ bạn già, thì rất có thể là do không chọn được nơi nào khác tốt hơn nên mới chọn chỗ này.
Lúc Hạ Mộc Ngôn đến thì đã hơn 7 giờ tối, trong câu lạc bộ vẫn chưa đông người, chỉ có mấy nhóm người đang đi vào.
Thấy nhân viên phục vụ đứng trong câu lạc bộ, Hạ Mộc Ngôn định hỏi phòng VIP số 18 ở đâu.
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi, bỗng nhiên gần đó có một cánh tay nắm lấy cánh tay cô.
Cô giật mình nhìn lại, thấy đối phương là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục công sở: “Cô có phải là Cô Hạ không ạ?“.
Hạ Mộc Ngôn cảnh giác, cẩn thận đánh giá đối phương: “Anh là…?” Người kia mỉm cười lễ độ: “Tôi là người được Chủ tịch Hạ cử tới đón cô.
Chủ tịch Hạ đang chờ cô trong phòng VIP, mời cô theo tôi.” Ngay từ đầu người liên lạc với Hạ Mộc Ngôn đã không phải là đích thân ba cô.
Thư ký Chu thì còn có thể tin được, nhưng không thể đáng tin bằng bản thân ba cô được.
Bây giờ người tới đón cô lại là một người xa lạ.
Hạ Mộc Ngôn hơi nheo mắt lại: “Anh là người Chủ tịch Quy cử đến, còn trợ lý mới mà ông ấy dẫn tới thành phố T thì sao? Thư ký Chu đâu?” Ba cô hoàn toàn không thể cử một người không đáng tin cậy như vậy tới đón cô.
Sự cảnh giác trong lòng Hạ Mộc Ngôn càng lúc càng tăng lên.
Người kia vẫn lịch sự và lễ độ mỉm cười, giọng ung dung bình tĩnh, không lộ ra bất cứ sơ hở nào: “Chủ tịch Hạ uống hơi nhiều, Thư ký Chu đang ở trong phòng VIP trông nom cho ông ấy.
Tôi là trợ lý mới của Chủ tịch Hạ.
Cô Hạ có thể không tin tối, nhưng dù sao cũng nên tin tưởng Thư ký Chu.
Cô ấy đã làm việc nhiều năm ở Tập đoàn Hạ thị, chút tín nhiệm ấy, hẳn là nên có.
Huống chi, tôi cũng là lần đầu tiên gặp mặt Cô Hạ, không có bất kỳ động cơ nào để có ý đồ xấu đối với cô.
Cô đang lo lăng sao?” Hạ Mộc Ngôn không đáp, đưa mắt nhìn phòng vệ sinh cách đó không xa: “Cũng có thể.
Tôi vừa vội vội vàng vàng tới đây, có thể vào phòng vệ sinh tố lại son môi một chút được không?”
“Gặp ba mình mà cũng phải trang điểm lại sao?”
“Đương nhiên rồi, không phải ở đây còn có bạn của ba tôi sao? Trang điểm sơ lại một chút cũng là sự thể hiện phép lịch sự tối thiểu.”
Người kia đình gật đầu: “Vâng.” Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại di động bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Vừa vào trong, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Cẩn Phàm.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô biết anh đang họp ở công ty.
Tối hôm qua anh đã nói, tối nay sẽ có cuộc họp hoạch định kế hoạch cho dự án khảo sát của một công ty con.
Hạ Mộc Ngôn rất ít khi gọi điện thoại tới trong lúc anh đang họp, vừa nghe chuông reo là Lục Cẩn Phàm bắt máy ngay.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong điện thoại.
Sợ người bên ngoài nghe được, Hạ Mộc Ngôn nhỏ giọng nói: “Em đang ở Câu lạc bộ Tôn Duyệt.
Thư ký của ba em hẹn em tới đây, nhưng hiện giờ em chưa thấy ba.
Lúc này tạm thời chưa xác định được là có vấn đề gì khác thường hay không, nhưng nếu hai mươi phút nữa anh gọi điện thoại tới mà em không bắt máy, có nghĩa là em đã thực sự xảy ra chuyện.” Lục Cẩn Phàm còn chưa kịp đáp lời, người bên ngoài đã chạy tới ngoài cửa phòng vệ sinh rồi.