Lúc Lục Cẩn Phàm đi trước ra phía sau hồ nước nóng, An Thư Ngôn vẫn mặc đồ tắm suối nước nóng đứng đó, tóc dài xõa sau lưng. Cô ta nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn về phía anh.
“Lục tổng.” An Thư Ngôn chăm chú nhìn anh. Dù vừa mới bước ra khỏi suối nước nóng nhưng trông anh vẫn tao nhã anh tuấn lịch lãm, “Dù sao nơi này cũng là nhà họ Lục, chúng tôi ở đây làm khách. Vừa rồi may mà người vào đó là tôi, nếu đổi lại là chú Lục hay ba tôi thấy được thì họ sẽ nghĩ thế nào về Hạ Mộc Ngôn.”
Ý tứ của An Thư Ngôn rất rõ ràng, cô ta ám chỉ Hạ Mộc Ngôn ở đây dụ dỗ Lục Cẩn Phàm. Nếu như hai người bọn họ ở đây thân mật thì đồng nghĩa với việc không xem ông An và Ông Lục ra gì.
Cô ta chỉ còn thiếu điều nói luôn ra miệng mấy chữ bại hoại thuần phong mỹ tục này.
“Chỉ là chuyện thân mật bình thường của hai vợ chồng mà không ngờ lại làm cô An đây chướng mắt.” Hạ Mộc Ngôn đã thay quần áo xong xuôi, bước từ bên trong ra. Không đợi Lục Cẩn Phàm mở miệng, cô đã cười nhạt bước lên nói: “Ánh mắt sắc bén của cô An đây khiến người ta phải ngả mũ trước gia thế và nền giáo dục nhạy bén thông minh, nhưng xin đừng nên áp đặt kiểu phán xét ra vẻ thanh cao như thế lên chúng tôi.”
Hạ Mộc Ngôn bước đến bên cạnh Lục Cẩn Phàm, nhìn An Thư Ngôn nói: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, đừng nói vừa rồi chúng tôi chỉ mới ôm nhau thân mật, cho dù thật sự kìm lòng không đặng mà làm cái gì, e rằng cũng không thể dính đến mấy chữ bại hoại thuần phong mỹ tục.”
An Thư Ngôn định mượn cơ hội này để nói chuyện riêng với Lục Cẩn Phàm, nhưng cô ta không ngờ Hạ Mộc Ngôn đi ra quá nhanh, hơn nữa còn rất đúng lúc.
Mà dĩ nhiên ẩn ý trong câu nói kìm lòng không đặng kia chính là ám chỉ những chuyện mà chỉ có Hạ Mộc Ngôn mới có thể làm với Lục Cẩn Phàm.
An Thư Ngôn im lặng một lúc, sau đó hơi mỉm cười đáp: “Tuy tôi và Bà Lục chưa hiểu rõ nhau nhưng cũng có cơ hội giao tiếp vài lần. Ngày mai tôi đi rồi, Bà Lục thật sự muốn để lại ấn tượng như vậy cho tôi sao?”
Hạ Mộc Ngôn buồn cười, xem ra An Thư Ngôn đã trúng độc Lục Cẩn Phàm quá nặng rồi. Thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất, chỉ e cho dù cô ta trở về Mỹ, Lục Cẩn Phàm vẫn vĩnh viễn là vầng trăng bạc trong lòng cô ta, không cho phép người phụ nữ khác vấy bẩn.
“Tôi là người như thế nào, hẳn cô An đây cũng biết. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ở công ty, cô đã sớm điều tra rõ tôi là người như thế nào rồi còn gì. Hơn nữa, tôi để lại ấn tượng gì cho cô quan trọng lắm sao?” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, cười khẽ: “Cô An, cô có thể tự phụ, nhưng đừng quá kiêu ngạo, đừng coi mình đứng trên mọi người.”
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm mở miệng: “Đối với Hạ Mộc Ngôn, nhà họ Lục chính là nhà cô ấy. Cô ấy làm gì ở trong nhà là quyền tự do của cô ấy, không cần phải che giấu.”
An Thư Ngôn nhìn anh, đột nhiên cười: “Tôi cứ cho rằng anh vì trách nhiệm hôn nhân và cũng vì nhất thời say mê Hạ Mộc Ngôn. Dù sao với một người lúc nào cũng lạnh lùng lý trí như anh, khi đối mặt với chuyện tình cảm và hôn nhân thì nhất định sẽ nghĩ đến lợi ích trước tiên, nhưng tôi không ngờ anh lại nghiêm túc với cô ta.”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, ánh mắt vẫn lãnh đạm, không gợn sóng.
An Thư Ngôn ngước mặt lên nhìn anh: “Người đứng quá cao không thích hợp dốc hết tình cảm. Anh lý trí như vậy, sao lại cam tâm chấp nhận cuộc sống thế này?”
Lục Cẩn Phàm không muốn tiếp tục lời qua tiếng lại với cô ta, anh kéo tay Hạ Mộc Ngôn, bước ra ngoài.
Anh vừa đi ngang qua An Thư Ngôn, cô ta chợt lên tiếng: “Anh cho rằng mình có thể ở bên cô ta cả đời sao?”
“Phải.” Lục Cẩn Phàm dời mắt, nghiêm túc nhìn cô ta, giọng điệu ung dung, không cao không thấp, nhưng lại như đánh thật mạnh vào lòng Hạ Mộc Ngôn.
“Anh chắc chắn sẽ không ly hôn cô ta?”
“Chắc chắn.”
Anh đáp một cách dứt khoát, giọng điệu quá mức bình thản, giống như đang nói một chuyện hết sức hiển nhiên.
An Thư Ngôn không còn cách nào che giấu sự khó chịu trong lòng. Cô ta nhìn sâu vào mắt anh rồi cuối cùng đột ngột xoay người bỏ đi thật nhanh ngay trước mặt bọn họ. Bước chân cô ta chút hoảng hốt, dường như đoạn đối thoại vừa rồi không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Lục Cẩn Phàm.
Sau khi An Thư Ngôn đã đi xa, anh dắt tay Hạ Mộc Ngôn bước từng bước đi ra ngoài.
Chưa đi được bao xa thì Hạ Mộc Ngôn chợt xúc động, cô cũng không biết mình nghĩ gì mà lại đột nhiên nương theo sức lực anh nắm, bước nhanh đến gần, từ phía sau ôm chầm lấy anh.
Lục Cẩn Phàm dừng bước.
Anh xoay người ôm cô: “Sao vậy?”
Hạ Mộc Ngôn ở trong lòng anh ngước mặt lên: “Anh nói chúng ta sẽ ở cạnh nhau cả đời, không ly hôn. Bây giờ em còn chút nhan sắc, đợi sau này em thành hoa tàn, anh có chắc sẽ không chán em không?”
Lục Cẩn Phàm nhướng mày: “Lúc em thành hoa tàn thì anh đã già hơn cả em.”
“Chưa chắc, đàn ông bốn mươi như hoa, phụ nữ thêm tuổi chỉ là bã đậu!”