***
Sáng hôm sau, Hạ Mộc Ngôn giật mình tỉnh giấc. Cô mở choàng mắt, mặt trời đã mọc từ lâu.
Căn phòng xa lạ, cửa sổ sáng ngời, cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn chiếc áo sơ mi nam xám nhạt trên người mình. Dường như trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thanh sạch trên người Lục Cẩn Phàm.
Tuy rằng nơi này không phải Ngự Viên, nhưng cô nhớ mang máng tối hôm qua Lục Cẩn Phàm ôm cô vào phòng tắm rửa. Vì ở đây không có quần áo phụ nữ nên anh mới đưa chiếc áo sơ mi này cho cô.
Ống tay áo sơ mi rất dài, phủ tới mu bàn tay, chỉ có một đoạn ngắn đầu ngón tay là hơi lộ ra ngoài.
Kích cỡ áo sơ mi này là của Lục Cẩn Phàm.
Tất cả sự việc phát sinh tối hôm qua lần lượt chiếu lại trong đầu cô.
Từ phòng ngủ đến phòng khách, từ trên giường đến sofa, rồi đến phòng tắm, cuối cùng lại trở về giường.
Từ lúc bắt đầu dây dưa cho đến khi hoàn toàn bị anh nắm trong tay, cô không cách nào tự kiềm chế…
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu tối hôm qua không phải Lục Cẩn Phàm đến kịp thời, dựa vào sức lực phản kháng yếu ớt của cô thì có thể chống đỡ được bao lâu.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe chợt vang lên trước cửa.
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng của Lục Cẩn Phàm thoáng qua, sau đó vẫn là giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài: “Em dậy ăn sáng đi.”
Cô ngồi trên giường ngây người thật lâu mới lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng đứng dậy xuống giường.
Hạ Mộc Ngôn tìm thấy phòng tắm bên trong phòng ngủ. Sau khi cô tắm rửa đơn giản thì Lục chiếc áo sơ mi có chiều dài phủ kín nửa bắp đùi bước ra.
Phòng ăn sát bên phòng khách tỏa ra mùi thơm của thức ăn, nhưng Hạ Mộc Ngôn lại đi xuyên qua phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất to lớn trước mặt.
Hình như nơi này rất gần tập đoàn Lục thị. Sự phồn hoa của trung tâm thành phố đập ngay vào mắt, nhưng vì độ cao nên cô không nghe được âm thanh ồn ào. Phần lớn diện tích dưới lầu là vườn cây cảnh xanh biếc, con đường nhựa cũng được sửa sang rất đẹp mắt. Có thể thấy được đây là tòa chung cư cao cấp.
Đây là… nơi ở gần công ty của Lục Cẩn Phàm trước khi kết hôn sao?
Sau khi kết hôn, cô vẫn luôn ở tại Ngự Viên, bởi vì nơi đó là nhà tân hôn của bọn họ. Trước kia cô không hiểu gì nhiều về Lục Cẩn Phàm, cho nên không hề biết sự tồn tại của nơi này.
Hạ Mộc Ngôn xoay người, bị thu hút bởi phong cách nội thất trong phòng.
Nơi này không giống phong cách châu Âu xa hoa của Ngự Viên. Nơi đó là chỗ ở mà trưởng bối nhà họ Lục đã định ra cho họ. Ngay từ lúc Ngự Viên được trang hoàng, cô đã không hề tham dự vào. Dù sao chỗ ở thoải mái là được, cô cũng không quản nhiều như vậy.
Nhưng nơi này rất giống phong cách nghiêm túc khiêm tốn của Lục Cẩn Phàm, chỉ là màu sắc căn nhà có hơi lạnh lẽo. Mùi thơm thức ăn bay ra từ phòng ăn bất giác làm tăng thêm không ít sinh khí cho sắc lạnh này.
“Đừng đứng ngẩn người ở đó, đến đây ăn gì đi.”
“Vâng.” Hạ Mộc Ngôn xoay người bước về phía phòng ăn. Cô dừng lại ở trước bàn.
Trên bàn bày bữa sáng đơn giản nhưng không kém phần dinh dưỡng. Hạ Mộc Ngôn nhìn xung quanh một vòng, bữa ăn này trông không giống như thức ăn gọi ngoài. Nơi này lại không giống như có người giúp việc hay bảo mẫu linh tinh.
Chẳng lẽ bữa sáng này…
“Anh nấu hả?” Cô kinh ngạc nhìn vào người đàn ông bên trong.
Lục Cẩn Phàm đã khôi phục dáng vẻ thanh thoát áo mũ chỉnh tề, chẳng qua anh chỉ giúp cô lấy bát đũa mà dường như tăng thêm vài phần khí chất khói lửa nhân gian. Lúc anh bước tới, cúc áo sơ mi kiểu Pháp bị cửa sổ chói chang bên ngoài chiếu vào mà hiện lên ánh sáng óng ánh màu lam đậm.
“Chẳng lẽ là em mộng du chạy vào bếp nấu ăn sao?” Lục Cẩn Phàm đặt đồ xuống bàn ăn trước mặt cô.
Cái này…
Lục Cẩn Phàm tự nấu bữa sáng?
Hạ Mộc Ngôn vô cùng xấu hổ, sự hiểu biết của cô đối với anh thật sự chỉ bé tí tẹo mà thôi.
Rốt cuộc trên đời này có cái gì mà anh không làm được không?
Tối hôm qua cô không ăn gì, bây giờ trong bụng không được thoải mái. Hạ Mộc Ngôn im lặng ngồi vào mép bàn, chỉ cần ngửi mùi thôi là cô biết chắc thức ăn rất ngon.
Cô không khỏi cảm thán.