Người khó xử đương nhiên không phải là Hạ Mộc Ngôn.
Cô nói rõ Tô Tri Lam ỷ có ông cụ Tô làm chỗ dựa, đến cả chuyện xen vào gia đình của người khác mà cũng nói như là chuyện đương nhiên.
Ông cụ Tô ngồi đây như thể muốn lấy tư thế thái độ đạo mạo của người lớn tuổi mà chất vấn Lục Cẩn Phàm, ông ta nghĩ mình là ai chứ?
Trên đời này không có người nào mà Hạ Mộc Ngôn không dám đối đầu. Người ta khách sáo với cô, đương nhiên cô sẽ khách sáo lại. Nhưng trong lễ mừng năm mới mà ông cụ Tô lại dẫn Tô Tri Lam đến tận nhà tìm.
Mà bạn gái cũ là cái loại gì chứ?
Sao lại bắt Lục Cẩn Phàm phải chịu trách nhiệm cho cái mà cô ta tự gọi là mấy năm thanh xuân bị dang dở?
Không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại dám nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt ông cụ Tô giăng đầy mây đen.
Vì Lục Thiệu Tắc đã nhúng tay vào chuyện năm xưa, nên bây giờ tự biết mình đuối lý, không hề vội vã lên tiếng mỗi khi nhắc đến chuyện nhà họ Tô.
Tô Tri Lam cực kỳ tức giận nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để lộ ra chút manh mối cảm xúc của mình. Nhưng đôi mắt cô ta vẫn nhìn Hạ Mộc Ngôn chòng chọc.
“Mọi người.” Nhận thấy Tô Tri Lam đang ngấm ngầm kiềm chế ánh mắt, Lục Cẩn Phàm kéo tay Hạ Mộc Ngôn đứng lên.
Sắc mặt anh lạnh nhạt, vẫn giữ thái độ nhã nhặn khiêm tốn, hơi lạnh như băng tích tụ nơi đáy mắt: “Xin lỗi mọi người. Hiện tại Noãn Noãn đang mang thai, không thích hợp với hoàn cảnh gây ảnh hưởng đến tinh thần như thế này. Tôi đưa cô ấy về phòng trước. Nếu ông cụ Tô và cô Tô thật lòng muốn ở lại cùng đón năm mới thì nhà họ Lục rất hoan nghênh hai người. Nhưng nếu hai người có dự định khác thì chúng tôi cũng không dám giữ.”
Nói rồi anh xoay người dắt Hạ Mộc Ngôn đi lên lầu.
Anh bước đi không nhanh nhưng cũng không quay đầu lại, không có chút chần chừ do dự khách sáo lấy lệ nào.
Hạ Mộc Ngôn không kịp nói gì, bị anh lôi kéo thì cũng ngoan ngoãn đi cùng. So với Tô Tri Lam tự mình nhận dẫn cô đi thăm nhà họ Lục thì tất nhiên cô thích tự Lục Cẩn Phàm đưa mình lên lầu tham quan hơn.
Hơn nữa, không khí trong phòng khách bây giờ thật sự không tốt chút nào, cô cũng không thích dây dưa lâu hơn.
Lục Cẩn Phàm thì còn bất cần hơn cả cô. Anh hoàn toàn không có ý định kiềm chế, thậm chí còn tỏ ra rất coi thường người nhà họ Tô. Đến cả giữ lại thể diện cho Lục Thiệu Tắc và Vạn Châu anh cũng không quan tâm.
Nhất là với Tô Tri Lam.
Sắc mặt Tô Tri Lam không để lộ quá nhiều cảm xúc, đáy mắt lại tích tụ rất nhiều tia nham hiểm.
Vạn Châu và Lục Thiệu Tắc cũng nhất thời không phản ứng kịp.
Vừa rồi Lục Cẩn Phàm mới nói cái gì?
Hạ Mộc Ngôn mang thai?
“Cẩn Phàm?” Vạn Châu đứng bật dậy từ sofa, đang định chạy đến cầu thang đuổi theo hỏi thì hai người họ đã đi một đoạn xa lên lầu, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Bây giờ Vạn Châu mới đảo mắt nhìn sang Lục Thiệu Tắc. Ông ta nhíu mày, nét mặt có vẻ cũng không hài lòng. Hiển nhiên ông cụ Tô đến đây hôm nay là có mục đích rõ ràng, có ý định bắt Lục Cẩn Phàm tự mình giải quyết chuyện này. Thế mà bây giờ anh ngang nhiên bỏ đi, để lại cục diện rối rắm này cho ông ta.
Nhưng chuyện Hạ Mộc Ngôn mang thai thì thật sự rất bất ngờ.
Khi nghe nói Hạ Mộc Ngôn đang mang thai thì khuôn mặt ông cụ Tô nhăn nhó. Ông cụ đang định đứng dậy dẫn Tô Tri Lam về nhà thì lại bị cô ta níu mạnh tay cản lại.
“Ông nội, không sao đâu.” Tô Tri Lam cụp mắt xuống, khẽ nói một câu: “Bây giờ Cô Hạ mới đúng là vợ của Cẩn Phàm, anh ấy xót vợ cũng là chuyện hợp lý thôi. Thái độ của chúng ta đúng là có hơi quá giới hạn. Quả thật Cẩn Phàm… không nợ gì con cả…”
Nghe cô ta nói như vậy, Lục Thiệu Tắc mới nói: “Đúng vậy. Nhắc đến những chuyện như thế này thì chỉ càng thêm phiền não hơn thôi. Không kết thông gia được, nhưng quan hệ hữu nghị trên thương trường của hai nhà Lục Tô cũng sẽ không thay đổi. Ông cụ Tô, ông cũng biết hết rồi đấy. Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã mang thai, người làm cha là tôi đây cũng không biết phải nói gì thêm về chuyện này nữa.”
Vạn Châu cười nói: “Hôm nay là Tết truyền thống của người Hoa, chúng ta đã gặp thì ăn với nhau bữa cơm đoàn viên, hòa cùng không khí lễ Tết vui vẻ. Chúng ta cũng nên bỏ qua những chuyện trước kia đi. Điều kiện của Tri Lam tốt như vậy, sẽ có vô số thanh niên ưu tú hơn Cẩn Phàm theo đuổi. Đứa con này nhà chúng tôi nhìn qua thì có vẻ thuận mắt, nhưng thật ra tính tình vô cùng nhạt nhẽo, sống cùng chưa chắc đã hạnh phúc.”