Tổng số thành viên căn cứ XI bọn họ ở đây từ trêи xuống dưới cũng chỉ có chín người, nhưng chỉ là mấy người như vậy thôi cũng đã khiến đám mafia mai phục ở đây nhằm đối kháng với quân đội Mỹ phải phái tới nhiều người như vậy, xem ra đúng là chúng không hề đánh giá thấp bọn họ, chuẩn bị chu đáo mọi phương diện mới chạy tới giao chiến.
Giây phút những tiếng bước chân kia vang lên rất gần, ánh mắt Lệ Nam Hành bỗng nhiên đảo về phía sau, nhìn về hướng dòng sông mấy ngày hôm trước bọn Tam Bàn vẫn thường xuyên xuống bắt cá.
Ánh mắt anh trầm xuống, trong giây phút quay người, anh nói với Tam Bàn một câu: “Này Tam Bàn, coi như cậu lập công một lần! Trở về thưởng cho cậu năm cân thịt nướng!”
Tam Bàn mờ mịt, nhưng anh ta không kịp hỏi, lập tức cùng mọi người chạy về phía bên kia.
Tiếng súng đằng sau và đám người đuổi theo bọn họ đã chạy thẳng tới đây. Lúc này Lệ Nam Hành không ra mặt ứng chiến nữa, anh nghe tiếng bước chân cũng biết có ít nhất là hai mươi, ba mươi người tới. Dù cho bốn người bọn họ có lợi hại hơn nữa, cánh tay giơ súng quá lâu, cũng sẽ bị đông cứng trong trời băng đất tuyết này, không thể linh hoạt như trước, nếu như không dùng trí óc thì bên họ chỉ có đường chết.
Lúc sắp tới hố băng mà cả đám mò cá hôm trước, Phong Lăng lập tức hiểu được ý của lão đại.
Nếu nhìn từ góc độ này, người ta sẽ chỉ thấy một lớp tuyết dày phủ lấp lớp băng trêи mặt dòng sông, hoàn toàn không thể phát hiện phía trước có một hố băng lớn đến thế, mà bọn họ chính là người tự mình đào ra hố băng này nên đương nhiên họ biết phải tránh từ chỗ nào, nếu không sẽ dễ ngã xuống giống như Tam Bàn hôm đó.
Tam Bàn cũng đã hiểu ra, bởi vì mấy ngày nay anh ta thường xuyên đến đây bắt cá, cho nên quá rõ mỗi một bước ở nơi này là an toàn hay là nguy hiểm, lúc sắp tới khu vực nguy hiểm nhất, anh ta lên tiếng: “Lão đại, bên phải nửa mét!”
Lệ Nam Hành bình tĩnh dời bước chân sắp sửa tiến lên phía trước của mình sang phải một bước vì lời nói của Tam Bàn, nhưng đám người ở phía sau gần như không thể nhìn ra là anh đã thay đổi phương hướng di chuyển, chỉ giơ súng xông lên phía trước.
Phong Lăng vào căn cứ đã lâu, cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy cảnh tượng buồn cười, lạ lùng như thế.
Hai mươi mấy người nhìn chằm chằm phương hướng của bọn họ, giơ súng lên nhưng vẫn không thể bắn trúng, bởi năng lực ẩn náu của bên Phong Lăng quá mạnh, đối phương không chỉ không thể tới gần người bọn họ mà còn đứng không vững bởi tuyết phía dưới lớp băng quá trơn.
Sau khi dẫn bọn họ chạy về phía trước hơn mười mét, Lệ Nam Hành quay đầu lại, quả nhiên đã thấy đám người kia lần lượt ngã vào trong hố băng, cho dù người phía sau chạy tới phát hiện điểm bất thường, muốn dừng lại nhưng bởi vì số người chạy tới quá nhiều, khu vực gần hố băng vốn đầy vết nứt, không quá chắc chắn nên toàn bộ đã vỡ ra trong chớp mắt, năm sáu người cùng lúc ngã xuống dòng nước lạnh băng, chìm xuống nước mà không kịp kêu lên một tiếng.
Chỉ có mấy tên mafia tránh được, sự giận dữ hiện lên mặt đối phương, chúng giơ súng xông lên nhưng lúc này, bởi vì nhân số giảm bớt hơn phân nửa nên bị nhóm của Lệ Nam Hành cho mỗi tên một viên đạn, bắn vỡ đầu, máu văng tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ băng tuyết trêи dòng sông. Hố băng bị khuếch đại giống như một hố đen có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, bốn phía đều là máu nóng.
Thấy đám người kia kẻ thì chết người thì bị thương, Tam Bàn không nhịn được mà cười ha hả: “M*, ai bảo chúng mày truy đuổi tao, một lũ rác rưởi!”
“Không ngờ kẻ tham ăn cũng có tác dụng của kẻ tham ăn, cái hố băng tốn biết bao nhiêu thời gian mới đào ra được hóa ra còn có công dụng này nữa.” Đại Bân cũng cười, giơ tay lên vỗ vai Tam Bàn: “Đã nghe thấy chưa, lão đại nói muốn thưởng cho cậu năm cân thịt nướng, ở cái nơi lạnh khủng khϊế͙p͙ này, năm cân thịt nướng còn đáng giá hơn năm cân vàng đó!”
Tam Bàn cười hì hì, ngước mắt lên nhìn về phía Lệ Nam Hành: “Lão đại, nói lời phải giữ lời nhé!”
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn Tam Bàn, cười lạnh một tiếng, không để ý tới anh ta, chỉ tiện tay nhét súng vào bên hông: “Phía trêи còn có một đám người chờ giải quyết, khi nào xong sẽ thưởng cho cậu.”
“Yes sir!” Tam Bàn phấn khởi đứng thẳng giậm chân tại chỗ, vừa giậm vừa cười: “Mẹ kiếp, cái đám ngu xuẩn này, nói xông lên là xông lên. Đúng là chúng không nghĩ tới sức mạnh của một kẻ tham ăn lại có thể đục ra một cái hố trêи mặt băng ở nơi mấy trăm năm không có ai đục phá gì này. Ha ha ha ha, tôi đã nói béo không phải lỗi của tôi, ăn cũng không phải cái tội mà, ha ha ha…”
Thấy dáng vẻ đắc ý của Tam Bàn, Phong Lăng cũng lắc đầu cười. Cô cất súng xong, không nhìn đám người ngã trêи mặt đất phía sau mà lại bước nhanh về phía trước, cô nhìn thoáng qua tay trái của Lệ Nam Hành, rồi lại liếc qua tay phải của anh.