Hạ Mộc Ngôn quay người đi về phía Phong Lăng. Đang định đi tới, đột nhiên cô nhìn thấy Nam Hành đang thừa dịp không ai chú ý mà đẩy Phong Lăng vào một góc khuất của buổi tiệc.
Vẻ mập mờ như có như không.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Hình như bây giờ không thích hợp để đi qua!
Cô nhìn về phía đó, rồi lại liếc về phía nhà vệ sinh phía sau cách đó mấy bước… Ở bên này, Phong Lăng vừa mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Nam Hành thì lập tức lùi ra xa, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía phòng tiệc. Nhưng cô bỗng phát hiện Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn đi sát bên cạnh Lục Cẩn Phàm đã không thấy đâu.
Phong Lăng nghi ngờ đảo mắt. Được một lúc, cô phát hiện ra Tô Tri Lam và ông cụ Tô đang đứng cùng một chỗ, nhưng Tô Tuyết Ý đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong chớp mắt Phong Lăng nổi lên nghi ngờ. Bỗng nhiên cách đó không xa, bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng kêu la thất thanh.
“Á!!!”
Giọng hét kia không giống như của Hạ Mộc Ngôn, nhưng lại vô cùng hoảng hốt. Tiếng kêu ấy bị chìm ngập trong căn phòng ồn ã, chỉ có người vừa đi đến gần chỗ đó như Phong Lăng mới có thể nghe rõ.
Phong Lăng bước nhanh vào nhà vệ sinh nữ, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa trái!
“Bà Lục? Cô có ở bên trong không?” Phong Lăng nhíu mày cảnh giác, áp sát cửa, thấp giọng hỏi.
Bên trong yên tĩnh, không có ai trả lời, ngay cả tiếng người vừa rồi hét lên sợ hãi cũng lặn mất tăm.
Phong Lăng bất chợt nhấc chân lên, đạp mạnh lên cửa. Tiếng động lớn làm kinh động đến tất cả mọi người trong phòng tiệc. Ngay khoảnh khắc cửa khóa nhà vệ sinh bị đạp xuống, Phong Lăng vội vã đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén tìm kiếm nhưng bên trong nhà vệ sinh không hề có một bóng người.
Tiếng kêu la thất thanh vừa rồi không phải là của Hạ Mộc Ngôn, nhưng tất cả đồ đạc rơi tán loạn trên sàn nhà vệ sinh đều là của Hạ Mộc Ngôn.
*** Một cơn đau truyền đến từ cổ, Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, chậm rãi mở mắt tỉnh lại từ trong cơn mê. Thứ cô thấy đầu tiên chính là ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý. Cô ta đang cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, kề sát lên cổ cô.
Cơn đau và cảm giác lạnh lẽo ở cổ khiến Hạ Mộc Ngôn dần tỉnh táo. Cô co rụt người về sau theo bản năng, đồng thời động tác cầm dao của Tô Tuyết Ý cũng dí về sau giống cô.
“Cô làm gì vậy?” Đầu Hạ Mộc Ngôn rất đau. Trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ nổi tại sao mình bị hôn mê. Nhưng thoạt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý lúc này, lông tơ toàn thân của Hạ Mộc Ngôn đều dựng ngược lên.
“Hạ Mộc Ngôn, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao!” Tô Tuyết Ý trợn trừng mắt, nhìn đăm đăm vào chiếc cổ trắng nõn đang mơ hồ rỉ máu, cảm xúc giống như bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm hăng tiết. Khuôn mặt nở nụ cười u ám, dồn sức dí sát dao vào động mạch cổ cô, nhấn xuống: “Chúng mày hủy hoại tao, tao phải gϊếŧ mày! Hạ Mộc Ngôn! Tao phải gϊếŧ mày!”
Hạ Mộc Ngôn cảm giác trong cơ thể vẫn còn sót lại dược tính của thuốc mê, chân tay không có bao nhiêu sức lực. Nhưng khi thấy bàn tay cầm dao vẫn luôn run rẩy của Tô Tuyết Ý, cô thử từ từ giơ tay lên. Thừa dịp Tô Tuyết Ý dốc sức ấn dao trái cây vào cổ cô, Hạ Mộc Ngôn bất ngờ dồn toàn bộ sức lực trên người, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó đẩy mạnh cổ tay cô ta ra, đồng thời cướp lấy con dao.
Tô Tuyết Ý trơ mắt nhìn cơ hội gϊếŧ cô dần vuột khỏi tầm tay, há hốc miệng nhìn bàn tay trống không, rồi lại trợn đôi mắt rét lạnh nhìn Hạ Mộc Ngôn, nâng hai tay lên muốn bóp cổ cô: “Hạ Mộc Ngôn, tao muốn mày phải chết!”
“Tô Tuyết Ý, cô tỉnh táo chút đi!” Hạ Mộc Ngôn tránh thoát khỏi tay cô ta, giơ cánh tay lên, dồn sức đẩy cô ta ra. Lúc này, Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn thấy xe cộ bên ngoài cửa đang lùi vùn vụt về sau, mí mắt cô giật mạnh.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao hai người lại ở trên xe?
Cảnh vật ngoài cửa xe giống như là ở đâu đó trên đường cao tốc, hai bên đường rất vắng vẻ, không có gì cả.
Đột nhiên bị Hạ Mộc Ngôn quát một tiếng, cả người Tô Tuyết Ý run rẩy, cô ta nhìn cô đăm đăm: “Mày cho rằng mày có thể hại tao sao? Hạ Mộc Ngôn, cho dù mày muốn lấy mạng tao, tao cũng muốn mày chết chung với tao! Tao muốn mày phải chết trước!”
Nghe thấy lời này, Hạ Mộc Ngôn chợt nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý: “Không phải cô đánh thuốc mê tôi sao?”
Tô Tuyết Ý tựa như nghe thấy chuyện nực cười: “Mày còn giả bộ? Mày dựa vào bản lĩnh giả vờ vô tội mới khiến Lục Cẩn Phàm một lòng một dạ với mày phải không? Rõ ràng là chúng mày đánh thuốc mê tao! Thật may là tao tỉnh lại trước! Thật may là trước khi đi tiệc tao đã bỏ thêm dao vào túi! Bất cứ lúc nào tao cũng có thể lấy mạng mày!”
Không phải là Tô Tuyết Ý… Hai người bọn họ đều bị đánh thuốc mê cùng lúc sao?