Bàn đánh bài giải tán, người đàn ông kia đứng dậy đi về phía Dung Thành. Hạ Mộc Ngôn tập trung đếm thẻ đánh bài, Tiêu Lộ Dã ngồi một bên nhìn, cười cô ngây thơ.
“Thì ra chỉ cần vài triệu là đã có thể khiến em vui như Tết vậy sao?”
“Không đến mức vui như Tết, nhưng đúng là tôi vui thật.” Hạ Mộc Ngôn cười, cất kỹ thẻ đánh bài: “Chỉ cần đánh vài ván mạt chược là có thể thắng được tiền. Tiền này còn dễ kiếm hơn so với thường ngày tôi phải bay khắp trời Nam biển Bắc bàn chuyện làm ăn và ký hợp đồng nữa. Có ai nhặt được tiền mà không vui?”
Tiêu Lộ Dã cười giễu, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên có hai cọc thẻ đánh bài ném tới trước mặt anh ta. Tiêu Lộ Dã khựng người lại, ngước nhìn cô.
“Trả anh đấy, còn thêm không ít lãi suất.” Dứt lới, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy rời bàn.
Tiêu Lộ Dã: “…”
***
Phòng VIP này rất lớn, trong phòng còn phân ra nhiều phòng riêng, thiết bị vừa tiện nghi vừa xa hoa.
Hạ Mộc Ngôn đánh vài ván xong thì bước sang một bên. Sau khi Tiêu Lộ Dã nói vài câu với người đi ngang qua bên cạnh thì nháy mắt ra hiệu với cô, bảo cô đi đến chỗ ít người ngồi, tránh cho những kẻ bên cạnh Dung Thành nghĩ cách lại gần cô gây sự.
Hạ Mộc Ngôn xoay người, đang định tìm chỗ ngồi xuống rồi gửi tin nhắn hỏi Tiểu Bát đã giúp cô đặt vé online từ Bắc Kinh về Hải Thành chưa. Cô đã không cần thiết phải ở lại Bắc Kinh nữa, có thể đi bất cứ lúc nào.
Ai ngờ Hạ Mộc Ngôn vừa xoay người thì đã bất ngờ đối diện với một cặp mắt.
Bước chân cô chững lại, tim giật thót.
Đôi mắt kia trầm tĩnh đen kịt, thật giống như sau khi vào phòng thì đã nhìn cô rất lâu, vừa bình tĩnh lại lạnh nhạt.
Lục Cẩn Phàm sải bước đi về phía cô.
Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích, cũng không dời tầm mắt. Mỗi người trong phòng đều quan sát bọn họ bằng những ánh mắt khác nhau. Lúc Lục Cẩn Phàm mới vừa vào cửa, cả đám người còn chưa phản ứng kịp, bọn họ không ngờ Tổng Giám đốc Lục lại đồng ý tới đây. Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì đã nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đi về phía Hạ Mộc Ngôn.
Ở khoảng cách chỉ còn khoảng hai mét, đột nhiên một bóng dáng vội vã xông lên, tóm lấy cánh tay anh, kích động reo lên: “Lục tổng, anh đến thật ư? Mau, vào trong ngồi đi…”
Người phụ nữ này chính là người vừa rồi nghĩ mọi cách làm khó Hạ Mộc Ngôn trên bàn mạt chược.
Lục Cẩn Phàm dừng lại, cúi đầu, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo: “Buông tay.”
Người phụ nữ kia bị anh nói một cách lạnh lùng, lại thấy dáng vẻ cấm lại gần hiện lên trên gương mặt anh, lập tức sợ hãi rụt tay về, không dám tự tiện chạm vào anh nữa, dù cho là vạt áo cũng không dám nắm. Cô ta do dự một lát rồi nói: “Lục tổng, chúng tôi cứ tưởng anh sẽ không tới. Nếu buổi đánh bài hôm nay là do Dung tổng tổ chức, vậy chi bằng anh và Dung tổng chơi riêng…”
“Không cần, việc tôi tới đây không dính dáng gì đến lời mời của Dung tổng.” Tầm mắt Lục Cẩn Phàm không hề đặt ở trên người cô ta. Anh đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn đang ôm đống thẻ đánh bài trên tay, gương mặt đẹp lạnh lùng lập tức nhíu mày: “Vừa rồi em chơi bài với bọn họ?”
Hạ Mộc Ngôn không đáp, xem như thừa nhận. Tiêu Lộ Dã trưng ra khuôn mặt tươi cười bước đến: “Lục tổng đúng là khách quý nha, sao đây? Tôi chơi với cô Hạ vài ván mạt chược, cậu vẫn không yên tâm à?”
Ánh mắt của Lục Cẩn Phàm vốn nặng nề, nhưng vừa nghe thấy Tiêu Lộ Dã vẫn luôn theo bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, ngay cả chơi bài cũng chơi cùng thì mới nhìn sang Tiêu Lộ Dã một cái, sự thâm trầm trong đáy mắt dần tiêu tan.
Có người nhà họ Tiêu ở đây đúng là giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Tiêu Lộ Dã bước đến bên cạnh Lục Cẩn Phàm, nói nhỏ gì đó ở bên tai anh. Đương nhiên người ngoài không nghe thấy những lời này, ngay cả Hạ Mộc Ngôn còn không nghe được. Cô chỉ có thể nhìn nụ cười khiến người ta nhìn không thấu khi nói chuyện của Tiêu Lộ Dã và gương mặt vẫn luôn trầm tĩnh không gợn sóng của Lục Cẩn Phàm.
Người trong phòng vẫn nhìn chằm chằm về hướng Lục Cẩn Phàm. Ban nãy bọn họ còn không hiểu tại sao vị đại nhân vật mà trước nay rất khó mời như anh lại đột nhiên đến đây. Từ trước đến giờ, nhà họ Dung ở Bắc Kinh và nhà họ Lục ở Hải Thành không hề có quan hệ qua lại thân thiết, dù Lục Cẩn Phàm không đến dự tiệc mừng thọ của nhà họ Dung thì cũng là lẽ thường tình.
Dẫu sao nhà họ Lục cũng chẳng cần nể mặt nhà họ Dung làm gì.
Cho nên chuyện Lục Cẩn Phàm đến đây đã khiến người khác phải kinh ngạc.
Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là Lục Cẩn Phàm thẳng thừng đáp trả chuyện anh đến đây không liên quan đến lời mời của Tổng Giám đốc Dung. Nhưng dù sao Tổng Giám đốc Dung cũng đã phát thiệp mời cho anh, lời nói này… chẳng phải là công khai đánh vào mặt Tổng Giám đốc Dung trước mặt bàn dân thiên hạ sao?