Sau mấy phút dỗ dành, cơ thể Hạ Mộc Ngôn mới dần thả lỏng, mặt áp vào ngực anh, chân mày từ từ dãn ra.
Nếu chuyện tối nay xảy ra dưới tầng hầm của quán bar khiến cô bị kích động, tâm lý bất ổn thì cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng tất cả biểu hiện của cô cho thấy đúng là cô có kích động nhưng không chỉ đơn giản như vậy.
Lúc cô dùng dao phát tiết dưới tầng hầm, đôi mắt đỏ rực như nhìn xuyên qua gã đàn ông kia để thấy một thứ gì khác nữa, sự điên cuồng khi ấy của cô không chỉ đơn thuần là phát tiết, mà còn là thống hận và hoảng loạn, không hề đơn giản.
Hạ Mộc Ngôn bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Mở mắt ra thấy cả căn phòng tối om, cô vội vàng sờ soạng xung quanh.
Cảnh vật xung quanh không quá quen thuộc nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
Tay cô sẽ phải bóng đèn ở mép giường, đèn trong phòng lập tức sáng lên, đồng thời rèm cửa sổ cũng từ từ kéo ra.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, căn phòng tối om lập tức tràn ngập ánh nắng ấm áp.
Thấy rõ toàn bộ cả căn phòng, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là căn hộ bên ngoài Đại học T của cô, mà không phải là căn phòng dưới hầm của quán bar, cũng không phải là thôn núi cằn cỗi không tìm được đường ra ở kiếp trước.
Cô giơ tay lên ấn đầu, nghĩ đến tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, cô cũng không biết là mình nằm mơ hay là gì nữa.
Nhưng tay vừa đụng đến vết thương trên trán thì cô lập tức đau nhói rên lên một tiếng.
Tất cả mọi chuyện ở tầng hầm quán bar xuyên thẳng vào đầu cô, ánh mắt cô trở nên hốt hoảng.
Đúng lúc này thì cửa phòng ngủ bị mở ra, cô ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Lục Cẩn Phàm bước vào phòng ngủ ngập tràn ánh nắng ấm áp.
Tâm trạng căng thẳng của Hạ Mộc Ngôn lập tức được thả lỏng.
Tay cô vẫn đang nắm chặt mép chắn cũng nói ra: “Em cứ tưởng anh còn đang ở Hải Thành…”
“Sinh nhật em không về được, nên anh muốn đến với em.” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm trong vắt dịu dàng.
Dường như mọi chuyện dưới tầng hầm của quán bar ngày hôm qua đều đã qua.
Anh không có ý định tiếp tục kích động tâm trạng của cô.
Anh bước đến ngồi xuống mép giường.
Bất chợt Hạ Mộc Ngôn theo bản năng vươn tay níu lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, hít vào mùi hương mát lạnh của anh.
Cô nhắm mắt khẽ nói: “Cảm ơn anh.” Đối với Lục Cẩn Phàm, ba chữ này không hề có ý nghĩa gì, thậm chí còn không nên thốt ra từ miệng cô.
Nhưng đối với Hạ Mộc Ngôn, đây là ba chữ quan trọng nhất.
Cảm ơn anh đã cứu cô trở về từ trong tay đám người hung hãn ỷ mạnh hiếp yêu kia.
Cảm ơn anh đã không bắt cô phải trải qua những chuyện tuyệt vọng kia một lần nữa.
Lục Cẩn Phàm vuốt ve đầu cô: “Nói gì dại dột vậy? Em còn đau đầu không?” Hạ Mộc Ngôn giơ tay định sờ lên đầu.
Nhưng tay cô còn chưa chạm đến miếng gạc băng vết thương thì cổ tay đã bị anh túm lại: “Mặc dù chỉ bị thương ngoài da nhưng miệng vết thương không nhỏ, em đừng sờ lung tung.” Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên, thấy cánh tay Lục Cẩn Phàm vẫn vòng qua cô thì mới nhận ra cả đêm qua anh gần như không ngủ, chỉ lo lắng cho cô.
Nghìn lần may mắn nên cô mới thoát được kiếp nạn ngày hôm qua mà không bị cưỡng hiếp.
Nếu không, sợ rằng bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Nhưng vừa nghĩ đến đêm qua bị đè lên rồi sờ soạng mấy cái, cho dù không phải chỗ hiểm nhưng cũng vẫn khiến cả người cô thấy khó chịu.
“Tối qua sau khi từ bệnh viện về em đã tắm chưa?” Cô chỉ nhớ được mình quay về ngủ, rồi sau đó là những cơn ác mộng liên tiếp.
Còn mọi chuyện trước đó thì cô không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng cô khẳng định tình hình lúc đó rất nhiều loạn.