Đợi cảm giác mơ màng trong mắt tan đi, khi chạm phải ánh mắt mang ý cười của anh, lúc này cô mới nhận ra anh đang hôn mình.
Khi cô thức dậy trong mấy ngày nay, hầu hết mỗi lần anh hôn cô đều mang vẻ thương xót ngập ngừng rồi dừng lại, nhưng lúc này nụ hôn lại rất sâu, khiến cô gần như không chịu nổi.
Thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội nhưng vì biết mình là vợ anh mà không phản kháng của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm thừa nhận là mình bị kích thích nhất thời, thân dưới biểu hiện ham muốn rõ ràng với cô. Với dáng vẻ vô tội hiện giờ của cô, dù anh có làm gì thì có lẽ cô cũng không phản kháng, nhưng cuối cùng anh vẫn là không đành lòng.
Dù sao thì suy nghĩ của cô cũng chỉ dừng lại ở một đứa bé.
Cố nén ham muốn, anh từ từ thả nhẹ nụ hôn sâu, cuối cùng hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Hạ Mộc Ngôn nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười sâu xa của anh, nghe thấy anh ung dung trầm giọng nói: “Anh qua phòng sách, hôm nay không cho phép ngủ nướng, nhiều nhất chỉ được ngủ thêm hai tiếng nữa là phải dậy sửa soạn. Anh với em đi mua quần áo sớm chút, buổi sáng ít người, tránh lúc đông người sẽ làm em sợ.”
Hạ Mộc Ngôn ngơ ngác gật đầu, mãi đến khi Lục Cẩn Phàm ngồi dậy, cô bỗng vô thức giơ tay lên nắm lấy áo anh. Lúc Lục Cẩn Phàm nghiêng đầu nhìn cô, cô tròn mắt hỏi: “Thâm Thâm, lúc ngủ anh bỏ cái gì trong quần hả? Cứng quá, vừa rồi cấn ghê luôn!”
Lục Cẩn Phàm đơ mặt trong giây lát, Hạ Mộc Ngôn lại tò mò đưa tay định kiểm tra: “Anh bỏ cái gì trong quần vậy?”
Lục Cẩn Phàm hiếm khi luống cuống, anh tránh ra sau, lùi xuống giường. Thấy cô lại tỏ vẻ tò mò như trẻ con thì anh lập tức dở khóc dở cười đỡ trán.
“Không có gì, anh đi tắm, em ngủ tiếp đi.”
“Dạ.” Hạ Mộc Ngôn ôm chăn co người trên giường, tiếp tục nhìn đũng quần của anh, tỏ ra không vui, nhỏ giọng thì thầm: “Rõ ràng là bỏ cái gì trong quần mà không cho em nhìn…”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Anh vọt thẳng vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Lục Cẩn Phàm một cái…
Lúc vào phòng tắm, Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua mấy đồ dùng vệ sinh được trưng bày trước gương.
Tối qua anh tắm ở phòng tắm trong phòng sách. Sau khi Hạ Mộc Ngôn ngủ được một lúc lâu anh mới về phòng ngủ.
Vì vậy, anh không biết tất cả đồ dùng tắm rửa ở đây đều đã được đổi thành đồ đôi.
Bây giờ, chị Trần đều hỏi ý kiến của Hạ Mộc Ngôn về đồ dùng của cô. Đồ dùng được đổi thành đồ đôi chắc cũng là chủ ý của Hạ Mộc Ngôn.
Lúc cô gái này không ương bướng và cáu kỉnh với anh thì lãng mạn vô cùng, còn biết làm những điều nhỏ nhặt này.
Lúc tỉnh táo thì rất ngang bướng, suốt ba năm nay cô đã học được cách ngày càng mạnh mẽ hơn.
Dù ở gần cửa ải sinh tử cũng phải cho anh một đòn trí mạng, nhất định phải khiên anh đau thấu tim gan mới chịu bỏ qua.
Lục Cẩn Phàm cằm lấy chiếc bàn chải đánh răng màu xanh, sau đó nhìn sang chiếc màu hồng kế bên.
Hình như đã lâu lắm rồi anh không được nghỉ ngơi, cũng hiếm khi tìm thấy cảm giác thực tê” qua những chuyện dịu dàng ấm áp bình thường này.
***
Lục Cẩn Phàm bỏ ra nửa tháng để rèn luyện lòng can đảm cho Hạ Mộc Ngôn, theo cô đi shopping, theo cô đến khu vui chơi để cô làm quen với đám đông. Hoặc khi chị Trân muốn ra ngoài mua thức ăn, anh không để chị Trân đi mà sẽ đích thân dẫn Hạ Mộc Ngôn đi siêu thị mua đồ.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Mộc Ngôn từ một người nhìn thấy người lạ là sợ hãi trốn sau lưng anh, thậm chí còn nhức dẫu đến mức phải ngôi xổm xuống đất ôm đàu khó chịu chỉ vì nhìn thấy một người hoặc một sự việc quen thuộc nào đó, dần dà đã trở nên thích ứng với những người xa lạ bên ngoài. Tuy nhiên, lằn nào cô cũng nắm lấy tay anh theo thói quen. Dù là ở trong siêu thị, Lục Cẩn Phàm một tay đẩy xe, một tay lẩy hàng trên kệ thì cô cũng nắm chặt lấy áo anh hoặc là ống tay áo của anh.
Cuối tuần, Hạ Điềm đến Ngự Viên thăm Hạ Mộc Ngôn. Kết quả, suốt quá trình Hạ Mộc Ngôn đều không hề nhìn cô ấy lần nào. Rõ ràng Hạ Mộc Ngôn không sợ cô ấy, nhưng lại không nhận ra được. Hạ Điềm hỏi Hạ Mộc Ngôn chẳng lẽ không thấy cô trông rất quen hay sao, Hạ Mộc Ngôn trả lời lại là: “Quen, trông cô như mấy con ả xấu xa chuyên giật chồng người khác trong phim truyền hình ấy. Cô nói thật đi, cô muốn giật chồng tôi phải không?”