Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 967:





Nếu nói người thừa kế nhà họ Tiêu có tình ý gì với Hạ Mộc Ngôn thì vừa rồi anh ta sẽ không thể nhắc đến Lục Cẩn Phàm được.





Dung Thành lăn lộn trong giới thương nhân nhiều năm, lại trấn giữ ở một thành phố trù phú như Bắc Kinh, tiếp xúc không ít với người thừa kế của các gia tộc lớn. Tuy ít tiếp xúc với Tiêu Lộ Dã, nhưng ít ra anh ta cũng biết bình thường Tiêu Lộ Dã không quá gần gũi phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ là tin đồn anh ta theo đuổi thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thời Đạt Thời Niệm Ca đã lâu, nhưng vẫn chưa được toại nguyện.





Hạ Mộc Ngôn này lợi hại đến mức độ nào đây, một mình Lục Cẩn Phàm chưa đủ, mà đến cả Tiêu Lộ Dã cũng vội vã chạy đến che chở cho cô ta?





Hạ Mộc Ngôn thấy Tiêu Lộ Dã ngồi xuống, chỉ tỉnh bơ liếc xéo anh ta. Tiêu Lộ Dã vô cùng tự nhiên nhìn cô, như thể chuyện hai người ngồi chung thế này là vô cùng đương nhiên.





Hạ Mộc Ngôn không phản đối, vừa khéo cô cũng không hề có hứng thú với bàn tiệc hào hoa mà Dung Thành mời. Bây giờ Tiêu Lộ Dã đưa cho cô một đĩa bánh, tuy cũng là của nhà hàng này nhưng dù sao cũng mang tiếng là Tiêu Lộ Dã mời, không hề liên quan gì đến Dung Thành, nên cô đàng hoàng cầm chiếc nĩa nhỏ bên cạnh lên ăn.





Dung Thành thấy Hạ Mộc Ngôn không hề có ý định tránh né sự nghi ngờ của người khác thì lại càng không hiểu quan hệ giữa cô và Tiêu Lộ Dã là như thế nào.





“Hạ tổng.” Dung Thành nhìn cô cười thâm thúy: “Thế mà Dung Thành tôi không biết, Tập đoàn MN và Tập đoàn Lăng Tiêu lại có quan hệ với nhau đấy?”





Rõ ràng anh ta điều tra ra được chuyện của Tập đoàn MN, rồi quan hệ giữa nhà họ Hạ và họ Lục, cả chút chuyện bên Luân Đôn nữa, nhưng dường như trong đó không hề có chuyện gì liên quan đến Tập đoàn Lăng Tiêu.





“Quan hệ làm ăn thì không có, nhưng tất cả mọi người đều đã từng gặp mặt ở Hải Thành. Tôi và Tiêu tổng cũng từng gặp gỡ riêng vài lần, Dung tổng không cần phải soi mói quá đà như vậy. Ai ai cũng là bạn, sao lại không có các mối quan hệ xã giao được?” Hạ Mộc Ngôn ăn một miếng kem tươi trên bánh, khóe môi khẽ cong lên.





“Vậy à? Nhưng sao tôi thấy dường như Tiêu tổng và Hạ tổng không phải chỉ có quan hệ xã giao đơn giản như vậy nhỉ? Có vẻ như ngoại trừ cô Thời ở Hải Thành thì không có bất kỳ cô gái nào có thể đứng gần Tiêu tổng trong vòng một mét. Anh ta nổi tiếng vì không gần phụ nữ.” Dung Thành vừa nói vừa cười nhìn Tiêu Lộ Dã: “Chẳng lẽ gần đây Tiêu tổng đổi tính rồi sao?”





Tiêu Lộ Dã ngồi cạnh Hạ Mộc Ngôn, ngoại trừ đưa đĩa bánh kem cho cô lúc đầu ra thì cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn dáng vẻ cô ăn bánh.





Dung Thành vừa nói xong, Hạ Mộc Ngôn thấy Tiêu Lộ Dã cũng không có ý định nói thêm thì bồi bàn đã đưa thức ăn lên. Tuy Tiêu Lộ Dã không phải là người làm mặt lạnh với người khác như Lục Cẩn Phàm, nhưng cũng không phải là người chịu liếc mắt nhìn người khác, đến cả Dung Thành mà anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn vài lần. Lúc nói chuyện với Tiêu Lộ Dã, Dung Thành cũng có phần kiềm chế, không lên tiếng phách lối ra vẻ bề trên như vừa rồi nữa.





Tiêu Lộ Dã cầm chiếc tách kiểu cách mà bồi bàn đặt trước mặt Hạ Mộc Ngôn lên, uống một ngụm.





Hạ Mộc Ngôn quay sang nhìn anh: “Đây là cà phê tôi gọi đấy.”





“Phụ nữ nên uống Capuccino hay Mocha thêm đường thêm sữa thì mới tốt, uống cà phê nguyên chất này làm gì? Không thấy đắng sao?” Tiêu Lộ Dã bê tách cà phê lên, liếc cô một cái rồi khẽ cười: “Coi chừng uống lâu thì răng lại vàng hết ra.”





Hạ Mộc Ngôn: “… Mấy năm nay tôi phải thức đêm làm việc, khi buồn ngủ đều phải dựa vào cà phê nguyên chất, bây giờ thành thói quen thôi.”





Tiêu Lộ Dã ngắm nhìn hàm răng trắng đều lộ ra khi cô nói thì mím môi cười, vẫn bê tách cà phê của cô lên, giọng nói thờ ơ: “Về nước thì đổi mấy thói quen này đi. Cà phê uống có chừng mực thôi, uống nhiều nước hoa quả hoặc nước lọc ấy. Sớm muộn gì em cũng phải mang thai sinh con, phải ăn uống cho lành mạnh, chú ý bồi dưỡng cơ thể. Chẳng may em uống nhiều cà phê rồi đến khi sinh ra một cục than nhỏ cho nhà họ Lục thì chắc ông cụ Lục tức chết mất.”





Anh ta nói chuyện gì thế?





Mặt Hạ Mộc Ngôn xanh mét, cô nhìn anh ta chòng chọc. Tiêu Lộ Dã vẫn lơ đễnh, làm một hơi hết nửa tách cà phê của cô.





Cô đang định lên tiếng thì qua khóe mắt lại nhìn thấy sắc mặt Dung Thành đang ngồi đối diện trở nên âm trầm, rõ ràng là vì câu nói vừa rồi của Tiêu Lộ Dã.





Hóa ra…





Tiêu Lộ Dã thật sự là đến đây giải vây cho cô sao?





Quan hệ của họ đã đến mức một người gặp nạn thì người kia rút dao tương trợ rồi à? Hai người gặp nhau tổng cộng được có mấy lần đâu?





Dung Thành trong giới thủ đô này có vẻ vô cùng khó chịu, nhưng lại e ngại sự hiện diện của Tiêu Lộ Dã nên không thể tiếp tục nói một câu công kích Hạ Mộc Ngôn nữa. Cô cũng rất vui vẻ vì được yên bình, gọi bồi bàn mang một ly nước hoa quả tới, điềm đạm ngồi uống nước bên cạnh Tiêu Lộ Dã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK