Là cưỡng ép thế nào? Cưỡng bức hay là bị người lớn ép cưới? Hay là còn chuyện gì khác nữa?
Hiển nhiên Hạ Hoằng Văn không định nói cho cô những chuyện này. Ông gọi điện đến đây cũng chỉ muốn trấn an cô, nhằm nói cho cô biết, mối quan hệ giữa hai cha con sẽ không có gì thay đổi.
Ông đã muốn giữ lại người con này thì làm sao Hạ Mộc Ngôn lại không muốn giữ lại tổ ấm mà cô đã sinh sống từ bé chứ.
***
Khóa học của Giáo sư Lâm chỉ diễn ra trong ba tháng, lúc lớp cô tốt nghiệp thì vẫn còn chưa đến mùa tốt nghiệp của Đại học T. Tuy rằng chỉ học ba tháng ngắn ngủi chứ không học nhiều năm như những người khác nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng xem như có thêm một người bạn là Bạch Vi.
Đêm trước khi chia tay, hiếm khi sinh viên lớp Giáo sư Lâm tụ tập liên hoan một bữa. Tuy rằng Phong Lăng là sinh viên dự thính nhưng cũng đi cùng.
Hạ Mộc Ngôn không uống rượu, chỉ ngồi trên sofa, trò chuyện đủ thứ với Bạch Vi về những chuyện đã trải qua trong ba tháng này, nào là về sau nếu có điều kiện sẽ liên lạc và hợp tác với công ty Bạch Vi. Trước đây, Phong Lăng chưa từng tham dự những sự kiện thế này, từ đầu đến cuối cô chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, rồi lại trông chừng Hạ Mộc Ngôn, không để cô uống rượu.
Buổi liên hoan tổ chức đơn giản, kết thúc cũng giản dị, nhưng vẫn xem như trọn vẹn.
Lăng Phi Phi luôn tránh né Hạ Mộc Ngôn, cô ta ngồi cách cô rất xa. Thỉnh thoảng, Phong Lăng còn nhìn Lăng Phi Phi nhướng mày, liếc mắt, cố ý dùng ánh mắt hù dọa cô ta. Chẳng bao lâu sau, Lăng Phi Phi bị dọa sợ lấy lý do không khỏe vội vã tháo chạy, không dám nán lại lâu.
***
Hạ Mộc Ngôn cầm tờ đánh giá thành tích cuối cùng rời khỏi Đại học T. Ngày hôm sau, cô và Phong Lăng đã dọn dẹp hành lý trong căn hộ.
Lục Cẩn Phàm nói hôm nay sẽ đến đón cô trở về Hải Thành, không biết anh sẽ trực tiếp bay từ nước ngoài đến thành phố T, hay là trở về Hải Thành trước rồi đến đây sau.
Hành lý của Hạ Mộc Ngôn không nhiều lắm, nhưng thu xếp cũng khá lâu. Cô chờ từ sáng đến xế chiều nhưng vẫn không thấy Lục Cẩn Phàm đâu.
Suốt cả buổi sáng, cô vẫn không nhận được điện thoại của anh.
“Mấy giờ rồi?” Hạ Mộc Ngôn khóa kỹ hai rương hành lý, đứng dậy phủi tay, hỏi Phong Lăng đang ngồi trong phòng khách.
“Hơn năm giờ.” Phong Lăng đáp.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới chú ý đến thời gian. Cô dời mắt nhìn sắc trời nhá nhem bên ngoài, xoay người cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ. Trên điện thoại chỉ có tin nhắn của Hạ Điềm và Tiểu Bát. Hai người hỏi cô sẽ trở về Hải Thành hôm nay hay ngày mai, bảo sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho cô.
Đủ loại tin nhắn xuất hiện trong điện thoại, nhưng chỉ duy nhất không có tin của Lục Cẩn Phàm.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sáu giờ.
Lục Cẩn Phàm không xuất hiện, cũng không gọi điện thoại.
Bảy giờ, vẫn không thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu.
Mười giờ, điện thoại im lìm, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Mộc Ngôn gọi điện thoại cho Lục Cẩn Phàm, nhưng chỉ nghe giọng nữ tự động lạnh lùng trả lời, báo điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng, không thể liên lạc được.
Nếu hai ngày nay Lục Cẩn Phàm quá bận, không có thời gian bay tới thì Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng tự bay về Hải Thành cũng không sao.
Nhưng sao ngay cả điện thoại cũng không gọi?Chờ mãi đến mười hai giờ đêm cũng không có tin tức, Hạ Mộc Ngôn nghĩ, có thể Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên máy bay từ nước ngoài về, nên lộ trình hơi lâu chút mà thôi.
Không đợi được điện thoại, cũng không đợi được người, cô đành phải đi tắm trước rồi đi ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, điện thoại di động của Phong Lăng bỗng đổ chuông.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, dù không phải của mình nhưng vẫn ngồi bật dậy.
Phong Lăng ngủ ở phòng dành cho khách ở sát vách.
Lúc Hạ Mộc Ngôn đi vào, Phong Lăng đang nghe máy, vẻ mặt hơi nghiêm túc nặng nề.
Bình thường Phong Lăng rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra mặt.