“Anh còn chưa hỏi gì mà em đã liên tục giải thích rồi.” Anh cúi người xuống, chậm rãi áp tới, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Đây có được xem là giấu đầu lòi đuôi không?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô quay mặt đi chỗ khác: “Mặc dù đúng là làm việc thật đấy, nhưng dù sao Lục tổng cũng bận đến nỗi ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, em chỉ tiện thể ghé thăm để xem rốt cuộc anh bận đến mức nào mà thôi.”
Lục Cẩn Phàm cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô: “Mấy ngày trước, cái điện thoại mà anh thường dùng ở trong nước vô tình bị mất, không thể cấp lại thẻ sim. Mà những số điện thoại khác lại không thể đăng nhập, cho nên anh không nhận được tin nhắn. Nay anh mới được cấp lại số.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh: “Anh mà cũng có ngày bị mất đồ sao? Là bị người ta đánh cắp điện thoại hay là vô tình đánh rơi ở đâu?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng nói: “Khi nào thì em bắt đầu công việc? Để anh phái người đi cùng với em. Gần đây Los Angeles không an toàn, anh sẽ điều hai người từ chỗ Nam Hành đi cùng với em.”
Hạ Mộc Ngôn tưởng anh nói Los Angeles không an toàn là vì mấy ngày trước cô có xem trên bản tin quốc tế, nói rằng gần đây Los Angeles có vài băng đảng xã hội đen và rất nhiều người da đen tụ tập gây náo loạn, thường xuyên giằng co với khách du lịch và cảnh sát. Chuyện này đã được đăng lên trên bản tin quốc tế vài ngày trước. Thỉnh thoảng những chuyện như thế này cũng sẽ xảy ra ở những thành phố khác tại Mỹ, cô đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu.
Anh muốn sắp xếp người của căn cứ XI ở bên cạnh cô, cô không từ chối, mà chỉ gật đầu nói: “Đừng làm phiền bọn họ quá là được. Em nghe nói đã lâu rồi Phong Lăng không ở Los Angeles, nếu không em và cô ấy đã có thể gặp nhau.”
Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn chợt nhớ tới một chuyện rồi nói tiếp: “Trước khi đến đây em đã đặt trước khách sạn ở khu thương mại trong trung tâm thành phố rồi.”
“Trả chỗ ở khách sạn đó đi.” Anh nói xong, liền đóng cửa xe cho cô.
Hạ Mộc Ngôn nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh khi anh ngồi vào vị trí tài xế: “Khách sạn đó rất gần nơi em đến đàm phán với đối tác.” “Vậy cũng bỏ đi, đến chỗ anh ở.”
Hạ Mộc Ngôn không diễn tả được đây là cảm giác gì, nhưng cô cảm nhận được hôm nay thái độ của anh vô cùng kiên quyết, ví dụ như tự nhiên tới sân bay đón cô, sắp xếp người đi cùng với cô, bảo cô đến chỗ anh ở.
Los Angeles rất rộng lớn, nếu không ở khách sạn, cô phải đi xa hơn để thương lượng dự án. Nhưng anh đã nói là sẽ sắp xếp người ở bên cô, suy cho cùng cũng không thể hành người khác đến khách sạn tìm cô. Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi dứt khoát không nói thêm gì nữa.
“Lần này em đến Mỹ là muốn hợp tác với bên thứ ba, nghe nói đối phương là một người rất đúng giờ, tốt nhất là nên đến trước thời gian đã hẹn. Nếu người mà anh định sắp xếp đi theo em có xe thì tốt, còn không thì em sẽ đặt xe để người ta qua đón.”
“Anh sẽ sắp xếp đâu vào đó, cứ yên tâm đi với anh là được.”
“Đi đâu với anh? Công ty anh? Nhà họ Lục ở Los Angeles? Hay là căn hộ của anh ở Los Angeles?”
“Cũng là khách sạn.”
Hạ Mộc Ngôn lập tức nhìn sang sườn mặt đẹp đẽ của anh lúc lái xe: “Khách sạn? Anh về Mỹ đã mấy ngày rồi, tại sao vẫn ở khách sạn?”
Anh không giải thích, chỉ bình thản nói: “Tạm thời có một số sắp xếp khác, vị trí của khách sạn không quá xa trung tâm thành phố nhưng cũng không được tính là gần. Tuy nhiên, anh có thể đảm bảo sẽ đưa em đến gặp đối tác đúng giờ, yên tâm đi nhé?”
Theo lý thuyết, Lục Cẩn Phàm buộc phải trở về Mỹ chắc là vì công ty. Trong công ty của anh có chỗ ở, gần công ty chắc cũng có chỗ ở, huống chi nhà họ Lục ở Los Angeles cũng không xa cao ốc trụ sở của Tập đoàn Shine, thế mà anh lại ở khách sạn.
Nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi nghi ngờ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Nếu là khách sạn, vậy thì đặt thêm một phòng cho em đi.”
Lục Cẩn Phàm không trả lời, mãi đến khi xe vào đường cao tốc, vì ở đầu đường phía trước xảy ra tai nạn xe mà tạm thời tắc đường. Sau khi giảm tốc độ, anh dừng lại ở phía sau một chiếc xe, tiếp đó liền ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, thuận thế để cô ngồi trên đùi mình.
Đây là đường cao tốc sân bay, dù tắc đường cũng vẫn có thể lái về phía trước bất cứ lúc nào.
Hạ Mộc Ngôn giãy giụa, kết quả bị anh giữ chặt lấy eo.