Lúc này trong đám người vang lên âm thanh, phần lớn đều hỏi Hạ Mộc Ngôn có muốn được trợ giúp hay không.
Hạ Mộc Ngôn không trả lời.
Cho đến khi không biết vì sao tiếng nói từ trong đám người bỗng nhiên im bặt, đồng thời cảm thấy vẻ mặt của Thịnh Dịch Hàn và Hạ Mộng Nhiên cũng biến đổi, Hạ Mộc Ngôn mới tạm dừng động tác. Cô còn chưa kịp có phản ứng, chợt phát hiện dường như phía sau có người đến gần.
Khi người phía sau đến gần, đưa tay nắm vai cô, mùi hương thanh mát sạch sẽ dễ chịu như quen thuộc, như xa lạ thoang thoảng quanh người cô. Hạ Mộc Ngôn hơi khựng lại thì tay của người đàn ông đã từ phía sau vòng tới, nắm lấy cổ tay cô, giúp cô đứng với tư thế thích hợp nhất. Giọng nói lành lạnh, trầm bổng vang lên bên tai: “Đừng căng thẳng!”
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết người sau lưng là Lục Cẩn Phàm.
Dù cho khoảng cách ba năm hai người xa nhau như dải Ngân Hà, nhưng chỉ cần khoảnh khắc anh đến gần, giọng nói, mùi hương và hơi thở của anh đủ để cô không cần quay đầu lại vẫn có thể nhận ra rõ ràng, đó là anh.
Thấy Lục Cẩn Phàm trước đó vẫn ngồi im lìm ở khu nghỉ ngơi, thế mà lại đi tới giúp Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộng Nhiên hung dữ nghiến răng, tay cầm phi tiêu chặt đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.
Hạ Mộc Ngôn vốn thật sự không căng thẳng, nhưng hơi thở của Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên vờn quanh người cô, hơn nữa có nhiều người bỗng chốc không dám nói lung tung nữa, chỉ im lặng nhìn về bên này, khiến cả người cô càng căng như dây đàn.
Từ phía sau, tay của Lục Cẩn Phàm vỗ vào thắt lưng cô, chỉnh cho thân hình cứng đờ của cô đứng đúng tư thế. Rồi lại dường như chỉ là đơn thuần hướng dẫn động tác phóng phi tiêu cho cô, tay anh đặt lên cổ cô, giúp cô điều chỉnh và cố định hướng quay đầu và phương hướng có thể đạt được tầm nhìn tốt nhất. Tay còn lại của anh từ đầu đến cuối nắm lấy cổ tay cô đưa về phía trước, lòng bàn tay dày rộng và ấm áp nắm trọn bàn tay cô.
“Tập trung vào chấm tròn phía trước, thân hình không nên xoay chuyển một cách cứng nhắc như vậy. Phi tiêu không phải là trò chơi chỉ cần có sức mạnh. Ngoài độ chính xác ra, còn cần sự tĩnh tâm.” Tiếng của anh gần như phát ra ngay bên tai cô, điềm tĩnh và từ tốn: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía bảng phi tiêu một lần nữa: “Được rồi.”
Anh nắm tay cô, phóng phi tiêu đi.
Cũng là trợ giúp một tay chơi mới, nhưng chiếc phi tiêu màu sắc sặc sỡ bắn thẳng vào vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu, hơn nữa không chỉ bắn vào chính giữa, mà còn bắn rơi phi tiêu của Thịnh Dịch Hàn và Hạ Mộng Nhiên.
Một chiến thắng áp đảo.
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Hạ Mộc Ngôn không nhìn khuôn mặt tái mét vì tức giận của Hạ Mộng Nhiên, cũng không nhìn mọi người với tâm trạng tới xem náo nhiệt và ánh mắt dường như chỉ muốn tới để hóng chuyện của họ, mà chỉ nhìn vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu phía xa xa, cảm thấy như thời gian trở lại ba năm trước đây ở khu căn cứ XI tại Los Angeles, khi cô không chút tự tin đối diện hồng tâm ở ngoài trăm mét, người đàn ông này đã từng đứng sau lưng hướng dẫn cho cô thế này.
Ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể dĩ vãng kia hoàn toàn chưa từng tồn tại.
“Cảm ơn Lục tổng.” Hạ Mộc Ngôn nhìn chiếc phi tiêu ghim vào giữa bảng phi tiêu, rồi thình lình rút tay khỏi lòng bàn tay anh. Cô đứng trước ngực anh, cất giọng rất bình tĩnh, thậm chí hơi lãnh đạm nói: “Có thể buông tôi ra chưa?”
Lúc trước khi cô lên tiếng, anh đứng phía sau cũng không vội vã rời đi. Thế nhưng cô vừa cất tiếng, cánh tay anh đã lập tức thu về, không hề có một phút dừng lại hoặc động tác ôm không cần thiết. Khi Hạ Mộc Ngôn xoay người hướng về phía anh cảm ơn thì khoảng cách giữa hai người đã lại tách ra nửa mét rồi.
“Cảm ơn.” Hạ Mộc Ngôn lại nói.
Lục Cẩn Phàm thấy vẻ xa lánh và khoảng cách rõ ràng trong mắt cô, cũng không trả lời. Chỉ khi Hạ Mộc Ngôn thản nhiên rời đi, ánh mắt anh mới hờ hững nhìn về phía chiếc phi tiêu màu sắc sặc sỡ ghim trong vòng tròn ở giữa bảng phi tiêu.
Hạ Mộc Ngôn bỏ đi rất nhanh.
Cô là người trước kia Lục Cẩn Phàm tự tay đẩy đi. Nếu anh đã luôn miệng nói Lục Cẩn Phàm trước kia đã chết, lấy danh nghĩa đã chết để chia tay cô, thì đương nhiên là cô sẽ chấp nhận lý do tàn nhẫn nhất đó, không hỏi, không lưu tâm, cũng không cần níu kéo nữa.
Thời gian trôi qua, sau khi trở về Hải Thành, cô cũng không nghĩ tới việc qua lại nhiều hơn với Lục Cẩn Phàm.
Có thể gặp lại nhau đã là không dễ rồi, tuy cô không đến mức căm thù oán hận gì Tổng Giám đốc Lục cao cao tại thượng này, nhưng cô với anh cũng không còn bất kỳ quan hệ nào.
Trước đây sau khi ly hôn, cô không định gặp lại anh. Dù cho Ngự Viên bị phá bỏ, bị niêm phong, dù cho cô tới nước Anh xa xôi, cô cũng không nghĩ tới việc còn có thể nói chuyện với anh trong tình thế và khoảng cách gần như thế này.