“Mau! Lại đây!”
Phong Lăng dừng lại một chút, biết là bọn họ tới cứu mình.
Nhưng cô vẫn chưa quên nhiệm vụ. Người không dám nhảy xuống biển là phu nhân thị trưởng Ritter, nếu cứ giằng co như vậy nữa, phu nhân thị trưởng Ritter mất mạng ở đây thì nhiệm vụ lần này cũng coi như thất bại.
Cô bỗng nhiên kéo tay phu nhân thị trưởng Ritter đưa cho đội trưởng đội cứu viện.
Đội trưởng đội cứu viện chỉ nhìn Phong Lăng một lát, không hỏi nhiều cũng biết ý của Phong Lăng là gì. Anh ta không có bất kỳ dị nghị gì đỡ phu nhân thị trưởng Ritter vẫn luôn đang kinh hoàng thất thố khóc lớn đến thang dây. Thang dây này mỗi lần chỉ mang theo được một người leo lên, trực thăng thấy đã có người leo lên thang dây nên vì lý do an toàn của mọi người lập tức bay lên cao.
Thấy đội trưởng đội cứu viện và phu nhân thị trưởng Ritter vẫn còn đang treo trên bậc thang cuối của thang dây, nhưng ít nhất là đã rời khỏi khu vực sắp nổ, Phong Lăng tháo tai nghe vướng víu đã bị lửa đốt đến mức không thể nào tái sử dụng nữa ở trên cổ xuống. Lúc Kiều Phỉ ở phía dưới đang không ngừng hô lên bảo cô mau nhảy đi, Phong Lăng nhảy thẳng xuống mặt biển.
Gần như chỉ nửa giây sau khi Phong Lăng nhảy xuống khỏi du thuyền, khoang dầu trên thuyền bùng nổ trong nháy mắt. Ánh lửa bắn tung tóe khắp bốn phía ửng đỏ cả bầu trời, một trận nổ mạnh dữ dội vang lên ngay phía sau Phong Lăng.
Trong nháy mắt rơi vào mặt biển, Phong Lăng cảm thấy sau lưng bị lực xung kích mãnh liệt nóng rát đánh đến. Cô ho một tiếng, lập tức cảm nhận được vị rỉ sắt xộc lên cổ họng. Cùng với tiếng hét đau lòng của Kiều Phỉ, trong khoảnh khắc ánh lửa như bao phủ hoàn toàn phía sau lưng, cơ thể Phong Lăng mất khống chế rơi thẳng xuống mặt biển. Vào giây phút rơi vào biển lạnh giá, Phong Lăng theo bản năng muốn bơi nổi lên, nhưng cơn đau đớn kịch liệt sau lưng cùng cơn nhức nhối trong lồng ngực khiến cô chẳng còn sức lực nào để động đậy.
Kiều Phỉ ở trên xuồng phao cũng chịu ảnh hưởng lớn từ vụ nổ, nhưng đứa nhỏ thì đã được anh ta đưa lên thuyền cứu viện của quân đội Mỹ. Anh ta đảo mắt nhìn về phía biển nơi Phong Lăng nhảy xuống, muốn thả thêm một chiếc xuồng phao xuống cứu người nhưng lại bị quân đội cản lại, đồng thời ngăn anh ta nhảy xuống biển, nhắc nhở: “Không thể dùng thêm xuồng phao nữa, sẽ dẫn đường nổ, vùng biển này đã chịu ảnh hưởng rồi, không thể nhảy xuống…”
“Nhưng Phong Lăng vẫn đang ở dưới đó! Cậu ấy bị thương sau vụ nổ rồi, buông tay ra!”
“Nhưng Phong Lăng đang ở dưới, lão đại vừa nói gì các cậu quên rồi sao? Lúc nhiệm vụ kết thúc, một người cũng không được thiếu, tất cả nhất định phải sống sót trở về. Nhất là Phong Lăng thành viên của đội bắn tỉa, là thành viên chủ chốt đội bắn tỉa bồi dưỡng dưới tay của lão đại đấy. Nếu như cậu ấy hi sinh trong nhiệm vụ cứu viện lần này, cho dù chúng ta có hoàn thành nhiệm vụ cũng coi như là thất bại! Nhanh lên, mau nghĩ cách cứu người!”
“Nhưng lửa vẫn đang cháy trên mặt biển, chúng ta thật sự không thể tiến gần hơn được!”
Đội trưởng đội cứu viện nghe xong, bỗng đeo tai nghe lên lần nữa, cau mày báo cáo tình huống trước mắt cho lão đại đang chiến đấu với phần tử khủng bố bên kia.
…
Khu vực biển Phong Lăng nhảy xuống chỉ cách bờ cùng lắm là hai, ba ngàn mét, vẫn chưa đến khu biển sâu nhất. Thế nhưng độ sâu chắc chắn cũng tầm bảy mươi, tám mươi mét, người bơi không giỏi chỉ có đường chết ở đây.
Kỹ năng bơi của Phong Lăng rất tốt, nhưng lúc này xương cốt toàn thân cô cứ như muốn rã ra rồi lần nữa khớp lại với nhau vậy, cô đau đến mức không thể nhúc nhích được gì. Lúc cơ thể chìm sâu xuống dòng biển lạnh lẽo, cô nhắm hai mắt lại, sự ngộp thở đáng sợ này khiến cô cảm thấy hoảng loạn.
Cô không biết sự hoảng loạn này đến từ đâu, từ trước đến giờ cũng không thấy bản thân sợ nước, thế nhưng vào lúc này đây, cảm giác lạnh buốt từ nước biển lại tầng tầng lớp lớp nuốt chửng lấy cô.
Chỉ là lúc nhắm mắt lại, ở khoảnh khắc tĩnh lặng chờ đợi cái chết theo bản năng, trong đầu cô bỗng xuất hiện bóng lưng của Lệ Nam Hành.
Tựa như Lệ Nam Hành sẽ lập tức đến đứng trước mặt cô, nghiêm khắc lạnh lùng nhìn cô, nói với cô rằng: “Bơi lên đi! Chỉ có kẻ yếu mới từ bỏ cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình! Bơi lên!”
Phong Lăng nhíu mày, ngón tay vô thức giật giật, lại phát hiện bản thân vốn chẳng thể nhúc nhích được.
Kỹ năng bơi của Kiều Phỉ đúng là rất tốt, bởi vì trên mặt biển có lượng lớn dầu tràn cùng lửa nóng trùng điệp, anh ta dứt khoát lặn xuống biển bơi đến chỗ Phong Lăng. Từ xa xa đã thấy thân thể của Phong Lăng đang nặng nề chìm vào biển sâu, Kiều Phỉ hít một hơi thật sâu rồi bơi đến, anh ta đưa tay quàng qua eo Phong Lăng, siết chặt cô vào lòng. Ở dưới biển sâu, lại thêm trên mặt biển bị dầu cùng lửa chất chồng lên nhau nên tạm thời không phân rõ được phương hướng, anh ta chỉ có thể gắng gượng ôm Phong Lăng bơi đến một nơi tạm thời an toàn.
Mãi đến khi trồi lên khỏi mặt biển, một tay Kiều Phỉ ôm chặt lấy Phong Lăng, một tay ra sức vuốt mặt mình, lại hít sâu hai hơi, bấy giờ mới đưa mắt nhìn Phong Lăng yếu ớt, thậm chí không còn tri giác đang tựa vào ngực anh ta. Thân thể thiếu niên ở trong lòng mềm mại đến mức khó tin. Kiều Phỉ nhíu mày, gọi Phong Lăng, thấy cô không có phản ứng gì, cũng biết vừa rồi cô đã hít phải quá nhiều khói độc, sau đó lại sặc nước nghiêm trọng, khiến phổi bị ứ, hô hấp không thông.
Trễ hơn chút nữa có lẽ đã mất mạng rồi.