Rất lâu sau, Lục Cẩn Phàm mới buông cô ra, giống như cuối cùng cũng cho cô cơ hội thở dốc, lúc cô lơ đãng không để ý thì bàn tay anh đã thăm dò vào thắt lưng cô. Bàn tay nóng bỏng giống như mang theo cơn sốt nhẹ, đốt đến mức khiến eo cô tê dại.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng trượt lên làn da mang lại một loại khoái cảm đặc biệt. Đầu ngón tay anh giống như một con cá tùy ý bơi lội khắp nơi.
Nếu như nói trước đây mỗi một lần cô chống cự và sinh lòng kháng cự đều là bởi những khúc mắc vốn dĩ không nên tồn tại, thì bây giờ chỉ có thể nói là cô sắp bị sự nhiệt tình của chính mình làm cho chết khiếp, bản thân cô cũng không dám đối mặt với sự nhớ nhung của mình dành cho anh.
Nhưng dục vọng đã sớm trở thành một đóa hoa diễm lệ, không che giấu được, dây leo đong đưa trói buộc trái tim cô về phía anh.
Chiếc iPad của Hạ Mộc Ngôn bị ném ở đầu giường lúc này bỗng nhiên vụt sáng, trang đầu nhảy ra tin tức dự án hợp tác mới ký kết của Tập đoàn Shine. Tuy Lục Cẩn Phàm không đích thân trở về tham dự, nhưng thân là Tổng Giám đốc nên đương nhiên trên bản tin sẽ treo ảnh của anh.
Trong hình, anh ăn mặc chỉnh tề như cũ, cổ áo sơ mi và vest kín kẽ.
Khóe mắt Hạ Mộc Ngôn liếc thấy màn hình sáng lên bức ảnh tin tức, cô lập tức nổi lên ý xấu, nhìn người đàn ông đang làm xằng làm bậy trên cơ thể mình, nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái!
Nhưng kết quả của nhát cắn này là Lục Cẩn Phàm duỗi tay khống chế gáy cô, cúi đầu hôn mạnh hơn.
Bởi vì bị cô kích thích, cho nên nụ hôn của anh càng thêm bá đạo và chiếm đoạt, nồng nhiệt đến gần như thô bạo.
Đốt ngón tay Lục Cẩn Phàm từ từ trượt xuống, vén vạt áo cô lên thăm dò, vuốt ve đôi chân. Cảm giác tê dại khuếch tán từ đầu ngón tay của anh, nhanh chóng khiến cô hoàn toàn xụi lơ.
Thân thể như bay lên, Hạ Mộc Ngôn theo bản năng cong hai chân, quấn lấy eo anh.
“Lục Cẩn Phàm, anh làm gì…”
Nhưng giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông này ôm lên đặt trên người, góc độ và tư thê đêu là người ở trên…
Bởi vì cô còn chưa thể hoàn toàn ngồi vững, nên vẫn nửa nằm trong lòng Lục Cẩn Phàm. Anh cười khẽ, phả một hơi vào lỗ tai cô, hơi thở va vào màng nhĩ, xâm nhập vào đầu óc, khiển cô không thể kiềm nén được dục vọng và toàn bộ sự nhạy cảm đan xen trong đầu, dường như có sự mê man hòa lẫn với tia lửa.
“Chẳng phải không thích bị anh ăn hiếp sao? Cho em cơ hội làm nữ vương một lẫn.”
Hạ Mộc Ngôn:
***
Sáng hôm sau, lúc Hạ Mộc Ngôn mỏi eo đau lưng rời giường, Lục Cẩn Phàm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa phòng khách đọc báo buổi sáng hôm nay của khách sạn đưa đến.
Cô đi dép lê bước ra, vừa ngáp vừa bắn tia mắt như dao về phía người đàn ông áo mũ chỉnh tề tỏ vẻ như không có chuyện gì kia.
Cầm thú.
Mặt người dạ thú.
Tựa như Lục Cẩn Phàm nghe thấy cô oán thầm, hạ tờ báo xuống thấp một chút, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía cô. Rõ ràng hôm qua hai người đều ngủ rất khuya, Hạ Mộc Ngôn còn ngủ nhiều hơn anh ít nhất một tiếng, vậy mà bây giờ vẫn mệt không chịu được, trong khi đó đáy mắt người đàn ông này lại chẳng hề có chút mệt mỏi.
“Bữa sáng ở trên bàn, em ăn nhanh một chút, hôm nay phải ra sân bay.”
“Biết rồi…” Anh đã biết hôm nay phải lên máy bay sớm, thế mà tối qua còn không chịu buông tha cho cô. Kết thúc một lần còn chưa đủ, lại cứ muốn làm cô gần như chết ngất vài lần mới bỏ qua.
Hạ Mộc Ngôn mở khay thức ăn bày sẵn trên bàn ra, bên trong là soup dumplings* nhân gạch cua mà khách sạn cố ý làm cho họ hôm nay.
(*) Một món bánh bao nước.
Mấy ngày gần đây Lục Cẩn Phàm phải ăn những món tốt cho dạ dày, nhưng Hạ Mộc Ngôn thì không. Cô cho rằng tối qua được ăn BBQ anh tự tay nướng cho đã rất thỏa mãn rồi, không ngờ hôm nay trước khi sắp đi còn có thể ăn soup dumplings nhân gạch cua chính tông. Nhưng công đoạn nấu món này rất phiền phức, hẳn anh đã dặn dò khách sạn từ sớm để sáng sớm bọn họ chuẩn bị rồi đưa đến đây.